Đứa trẻ này thông minh từ nhỏ (3)
Will không cưỡng cầu, chỉ thản nhiên cười nói: “Trần tông chủ, ta mong đợi ngày nào đó chúng ta sẽ chân chính kề vai chiến đấu, ta tin chắc chắn chúng ta sẽ trở thành huynh đệ đồng chí.”
Will tự nhận chắc hẳn đã tạo được ấn tượng tốt cho Trần Già, cho nên hắn yên tâm rời đi.
Will đi rồi, Trần Già liên hệ cho Ngụy Quân trước.
Đây mới là huynh đệ thật của Trần Già.
“Ngụy huynh, Will đến tìm ta.”
Sau khi Ngụy Quân nhận được tin tức của Trần Già từ trong Nhất Hiệt Thư, tuy không ngạc nhiên lắm nhưng vẫn khen ngợi vận khí của Trần Già một chút.
“Xem ra ngươi qua cửa an toàn rồi…Ngươi thực sự nên đập cho ta một cái.” Ngụy Quân nói.
Trần Già nghe không hiểu: “Ngụy huynh, ngươi đang nói gì vậy?”
Ngụy Quân: “Từ ngày ta gặp được ngươi, vận khí của ngươi đã thay đổi rất nhiều, lần này lại hữu kinh vô hiểm đúng không?”
Nếu thật sự nguy hiểm, bây giờ giọng điệu Trần Già đã không như này.
Nhưng câu trả lời của Trần Già làm Ngụy Quân khá bất ngờ.
“Không.”
Ngụy Quân: “?”
Trần Già: “Là vô kinh vô hiểm.”
Ngụy Quân: “...”
Trần Già: “Đúng rồi, ta còn biết một số tin tuyệt mật của Will, Ngụy huynh ngươi có thể cung cấp cho Cục Tình báo của Đại Càn.”
Mới vừa biết được tin tuyệt mật từ chỗ Will, Trần Già đã trực tiếp kể lại cho Ngụy Quân.
Nhưng sau khi Ngụy Quân xem xong cũng không báo lại cho Cục Tình báo Đại Càn, mà giữ lại trước.
“Mấy thứ này để ở chỗ ta đã, theo lý thuyết thì Đại Càn không thể nhanh như vậy đã có được tin tuyệt mật của Will, cho nên một khi bị lộ, Will sẽ dễ dàng điều tra đến trên người ngươi, phải đề phòng.”
Trần Già: “Ta sẽ cẩn thận.”
Ngụy Quân kiên trì nói: “Ngươi cẩn thận là ngươi cẩn thận, chúng ta bên này cũng phải ngăn rò rỉ thông tin ra ngoài, để tránh mang đến nguy hiểm cho ngươi.”
Trần Già lập tức thấy cảm động.
Được tựa lưng vào người của tổ chức tốt quá.
Độc hành hiệp tự do thì tự do, nhưng cũng rất phiền phức, không ai hỗ trợ nên cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.
Từ sau khi hắn với Ngụy Quân cùng login, cuộc sống hàng ngày qua đi dễ chịu hơn nhiều so với hồi trước làm độc hành hiệp.
Đương nhiên, trong khi cảm động Trần Già vẫn không quên chính sự.
“Ngụy huynh, còn có chuyện này, ngươi tư vấn giúp ta đi.”
“Chuyện gì?”
“Will nói muốn kết bái huynh đệ với ta, kết nghĩa kim lan, có phải hắn đã đọc thoại bản nhiều quá rồi không? Kịch bản này bây giờ toàn là độc, hắn vẫn cứ nhắc mãi.”
Trần Già mỉa mai khá độc miệng.
Biểu cảm của Ngụy Quân cũng có hơi kỳ quái.
Có thể thấy đúng là Will rất hiểu biết về văn hóa Đại Càn, nhưng sự hiểu biết của hắn tương đối lỗi thời.
“Ngụy huynh, ngươi nói ta có nên đồng ý với hắn không? Ta thấy Will còn rất nghiêm túc. Với lại, Hải Hậu cũng lạ nữa, Hải Hậu gửi thư cho hắn nói đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ một ai, ngoại trừ ta, dẫn tới hắn không tín nhiệm thủ hạ nguyên bản của Hải Hậu cho lắm, ngược lại rất yên tâm với ta.”
Ngụy Quân: “Trần huynh còn nhớ tên chữ của ngươi không?”
Trần Già: “Nhớ chứ, Phụng Tiên, sao vậy?”
Ngụy Quân: “Ta đề nghị ngươi đừng kết bái huynh đệ với Will, trực tiếp nhận làm nghĩa phụ đi.”
Trần Già: “???”
Ngụy Quân: “Dù sao ngươi đã có một nghĩa phụ trời cho là Nguyên Minh chủ rồi, cũng không ngại thêm một cái nữa đâu. Tin ta đi, nhận nhiều mấy cái nghĩa phụ đối với ngươi sẽ có chỗ lợi, ngươi lại nhận được thêm thành tựu giết cha.”
Trần Già: “...”
Hắn nghĩ Ngụy Quân đang nói giỡn, trên thực tế Ngụy Quân lại đang nghiêm túc.
Đương nhiên, Ngụy Quân cũng đã nhìn ra, Trần Già không muốn nhận cha.
Trần Già cũng có lý do riêng.
“Ngụy huynh, ta nhận
nghĩa phụ trời cho cũng đủ nhiều rồi.”
Ngụy Quân có chút khó hiểu: “Không phải chỉ mỗi mình Nguyên Minh chủ kia sao?”
Trần Già: “Còn có Quốc sư nữa, tục ngữ nói rất đúng, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Lúc trước Quốc sư muốn mượn sức ta đã kêu ta tận tâm tận lực làm việc cho hắn, cũng nhận lời sau này sẽ nhận ta làm nghĩa tử, lúc riêng tư ta từng gọi hắn là ‘nghĩa phụ’.”
Ngụy Quân phải thốt lên khá lắm.
Cho nên, Quốc sư là người đầu tiên, đã đâm đã chết.
Nguyên Minh chủ là người thứ hai, đang trong quá trình tiến hành.
Để cho Will làm người thứ ba, hoàn thành hat-trick, một sự sắp xếp hợp lý.
“Trần huynh, thông qua cái chết của Quốc sư ngươi còn chưa nhận ra sao? Trên phương diện giết cha ngươi thật sự có rất nhiều kinh nghiệm.”
Trần Già vốn không tin, nhưng bị Ngụy Quân nói đi nói lại vài lần, vậy mà hắn cảm thấy cũng có lý.
Chỉ là…
Hắn thật sự không muốn nhận thêm nghĩa phụ nữa.
Ngụy Quân lấy lui làm tiến: “Vậy nhận chủ công đi, Will mới đến, thế đơn lực mỏng, cũng không đủ yên tâm với thủ hạ nguyên bản của Hải Hậu. Bây giờ ngươi nhận hắn làm chủ công, nhất định hắn sẽ vui mừng nhận ngươi, hơn nữa còn bằng lòng nâng lên làm thân tín. Ta phối hợp cho ngươi lập mấy cái công lao, chèn ép thủ hạ nguyên bản của Hải Hậu, rồi kêu Will phối hợp ngươi đâm chết Nguyên Minh chủ, sau đó ngươi đã có thể thu gặt Will.”
Dù sao ngoại trừ giết cha rất đỉnh ra thì Phụng Tiên còn khắc chủ cũng rất đỉnh.
Đi chung với ai là khắc chết người đó.
Kiểu hào quang Thiên Sát Cô Tinh này, không phải người bình thường có thể sánh được.
Ban đầu thừa tướng còn không tin tà, nhưng sau khi được hoàng thúc nhắc nhở, cũng theo lòng hắn, quyết không dám qua lại nhiều với Phụng Tiên, cuối cùng sống dai.
Về chuyện này, Ngụy Quân cũng rất đáng tiếc.