Đứa trẻ này thông minh từ nhỏ (4)
Nhưng nếu Trần Già với Will so xem ai sống dai hơn, Ngụy Quân nhất định sẽ chọn Trần Già.
Không có nguyên nhân gì khác.
Chỉ vì hắn chọn Trần Già, cơ hội chiến thắng của Trần Già khẳng định sẽ lớn.
Ngụy Quân cứ nói đi nói lại Trần Già có hào quang giết cha, thiên đạo có thể sắp xếp chắc chắn sẽ sắp xếp cho Trần Già.
Đương nhiên, nếu chênh lệch quá lớn, thiên đạo cũng chỉ là chương trình thông minh, nếu chết, cũng không có cách nào cưỡng ép quyết định kết quả.
Vẫn cần tự Trần Già thao tác.
Nhưng tự Trần Già thao tác cũng không kém.
Cho nên Ngụy Quân tin tưởng vào Trần Già.
Trần Già cũng không hiểu niềm tin của Trần Già ở đâu ra, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn bị Ngụy Quân thuyết phục.
Chủ công thì được.
Dù sao hắn cũng nghĩ sau khi Nguyên Minh chủ chết, Liên minh người tu chân chắc hẳn không phải mối đe dọa nữa.
Khi đó có lẽ mình sẽ mượn Will làm ván cầu, nhảy đến Tây Đại Lục.
Sinh mệnh không ngừng, nằm vùng không dừng.
Trong khi Trần Già đang lên kế hoạch cho tương lai, Ngụy Quân bất ngờ logout.
Bởi vì Bạch Khuynh Tâm đột nhiên xông vào phòng của hắn.
Biểu cảm kích động.
Sau đó Bạch Khuynh Tâm nói một câu, lập tức làm Ngụy Quân giật mình.
“Ngụy Quân, ta thấy sư phụ.”
“Nhìn thấy ở đâu?”
Ngụy Quân lập tức lên tinh thần lại.
Nói thật, bây giờ Ngụy Quân không sợ trời không sợ đất, nếu sư phụ hờ này thực sự đến tìm hắn gây chuyện, hắn còn cầu mà không được đây.
Nhưng mà sư phụ hờ luôn né hắn.
Điều này làm cho Ngụy Quân rất khó chịu.
Nhưng mau đến đây đi.
Dứt khoát lưu loát giết bổn Thiên Đế không phải là xong việc rồi sao?
Ngụy Quân cực kỳ thất vọng với sư phụ hờ này.
Mà Bạch Khuynh Tâm lại rất cảnh giác với sư phụ hờ của mình.
“Ta còn tưởng đâu mình xuất hiện ảo giác, chỗ ta phát hiện hắn là ở — hoàng cung.”
Ngụy Quân nheo mắt…
“Hoàng cung?”
“Đúng vậy, là hoàng cung. Ngụy Quân, ta nghi ngờ ông ta đang gây chuyện gì đó.”
Ngụy Quân xoa xoa huyệt thái dương của mình.
“Khỏi nghi ngờ đi, ông ta không gây chuyện gì cả mới kỳ lạ đấy. Đúng rồi, sao ngươi phát hiện được ông ta?”
Bạch Khuynh Tâm lắc đầu nói: “Nếu ông ta có lòng che giấu, thì ta căn bản không thể phát hiện được, ông ta cố ý để cho ta phát hiện.”
“Không sai.”
Ngụy Quân cũng nghĩ lại.
“Ít nhất ta vốn không phát hiện sự tồn tại của ông ta.”
Theo lý mà nói, có Giám Thiên Kính ở đây, sẽ không thể có vụ siêu cấp cao thủ im hơi lặng tiếng lẻn vào kinh thành gì đó được.
Nhưng có vài sự tồn tại nằm ngoài lẽ thường.
Bên cạnh siêu cấp cao thủ, còn có cái loại bug cấp bậc cao thủ tấn công cấp thấp hơn.
Ví dụ như Ngụy Quân.
Ví dụ như sư phụ hờ của Ngụy Quân.
“Lúc trước rốt cuộc ông ta có đến thế giới này không, ta còn không thể xác định. Nhưng bây giờ xem ra, đã có bằng chứng cụ thể chứng minh thế giới này thật sự có sự sắp xếp của hắn.”
Sau khi xác nhận chuyện này, Ngụy Quân cũng không sợ hãi, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Khi kiếm chưa ra khỏi vỏ mới là nguy hiểm nhất.
Một khi kiếm đã ra khỏi vỏ, thực ra trái lại có thể từ bỏ những ảo tưởng khác, chuẩn bị nghênh đón chiến đấu.
Nhìn từ góc độ này, đây là một chuyện tốt.
Tất nhiên, suy nghĩ này nếu đổi thành người khác là tự lừa mình dối người.
Cũng chỉ có kiểu nhân tài không sợ chết như Ngụy Quân mới thật sự nghĩ vậy từ tận đáy lòng.
“Tại sao ông ta phải để ngươi phát hiện? Ngươi có biết không Khuynh Tâm?”
“Ban đầu ta cũng không phát hiện ông ta, nhưng lúc đi ngang qua ông ta bỗng nhiên bên tai nghe được một câu.”
“Câu gì?”
“Là các ngươi làm trái quy tắc trước.”
Ngụy Quân nghe vậy thì ngẩn ra.
Mà Bạch Khuynh Tâm đã bình tĩnh lại, hơn nữa còn có rất nhiều suy đoán.
“Có phải sư phụ cảm thấy không công bằng không?”
“Không công bằng?”
“Đúng vậy, sự tồn tại của hai chúng ta vốn dĩ không công bằng, phải không?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân không thể phản bác.
Lúc trước bị bao vây ở Long cung, Ngụy Quân đã chơi Hàng Duy Đả Kích một lần.
Mặc dù càng có nhiều thông tin dựa vào trình độ đánh cấp thấp cũng không được tính là kết cục chân chính, nhưng loại chuyện này phải xem ngươi có thấy xấu hổ hay không.
Tự Ngụy Quân phải thừa nhận, đây không phải cạnh tranh công bằng.
Ngoại trừ hắn ra, thì sự tồn tại của Bạch Khuynh Tâm cũng là một cái bug.
Mỗi khi Bạch Khuynh Tâm thức tỉnh một nhân cách, thực lực sẽ mạnh hơn một phần.
Không đề cập đến những nhân cách khác, chỉ nói đến trình độ ở phương diện luyện khí của Khuynh Tâm, luyện chế ra Nhất Hiệt Thư đã đủ đè bẹp trình độ ở thế giới này.
Làm cho đám người Thiết Huyết Cứu Quốc Hội vào thời phong kiến quân chủ chuyên chế nhưng đã thực hiện được giao tiếp ở cấp độ vũ trụ mà thế kỷ 21 kiếp trước của Ngụy Quân còn chưa làm được.
Cái này không phải Hàng Duy Đả Kích mới là lạ.
Không ngoa khi cho rằng khoa học kỹ thuật của Tây Đại Lục đè bẹp Đại Càn cả trăm năm.
Nhưng mà có Bạch Khuynh Tâm ở đây, không ngoa chút nào khi nói trình độ khoa học kỹ thuật của đoàn thể nghiên cứu nhỏ Thiết Huyết Cứu Quốc Hội đã đè bẹp Tây Đại Lục năm trăm năm.
Trước giờ sư phụ hờ vẫn luôn không có hành động gì.
Ngụy Quân còn tưởng rằng sư phụ hờ này đã chịu thiệt.
Bây giờ xem ra không phải vậy.
“Nghe ý này của ông ta, ông ta đang muốn trở mặt hay sao?”
Bạch Khuynh Tâm gật gật đầu, nói: “Nếu như ta không hiểu sai thì chắc là vậy?”