Ngang ngược (1)
“Ông ta có thể trở mặt như nào?” Ngụy Quân mong chờ nói: “Trực tiếp giết ta luôn không phải là được rồi sao? Phiền phức như vậy làm gì?”
Bạch Khuynh Tâm mỉa mai: “Sư phụ có gan đó sao? Sư phụ sẽ không rơi hai lần xuống cùng một cái hố đâu.”
Ngụy Quân rất thất vọng.
“Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, đồ chó, ngươi thay đổi rồi.”
Nhớ năm đó Đạo Tổ buông thả cỡ nào.
Nếu không phải Đạo Tổ vẫn luôn cho hắn cơ hội, thì Thiên Đế đã chết tám trăm lần từ lâu rồi.
Hoài niệm cái tên Đạo Tổ tìm đủ mọi cách để chết.
Bây giờ…
Vậy mà lại bắt đầu đi từng bước thận trọng.
Ngụy Quân cảm giác như thanh xuân của mình đã qua.
Bạch Khuynh Tâm cắt ngang phiền muộn của Ngụy Quân, hỏi: “Ngươi phải cẩn thận đi Ngụy Quân. Nếu sư phụ muốn trở mặt thì nhất định sẽ làm cho chúng ta ngạc nhiên, hơn nữa chắc chắn sẽ gây chuyện với ngươi.”
“Có thể gây chuyện như nào?”
Căn bản Ngụy Quân không quan tâm.
Dù sao hắn cũng chỉ đơn thuần muốn chết thôi, có cái gì xấu đâu?
Nhưng rất nhanh Ngụy Quân sẽ biết sư phụ hờ rốt cuộc đã làm thao tác cợt nhả gì.
“Ngụy Quân, mau đến đây.”
Ngụy Quân nhận được tin của Đại Hoàng tử thông qua Nhất Hiệt Thư.
Rất gấp.
Hai mắt Ngụy Quân lóe lên, đột nhiên nhớ đến gì đó.
“Chẳng lẽ bắt đầu từ chỗ Đại Hoàng tử?”
Bạch Khuynh Tâm là người rất thông minh, lập tức hiểu ra Ngụy Quân muốn biểu đạt cái gì.
“Sư phụ đã lôi kéo Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử phản bội chúng ta? Quả thực sư phụ có năng lực này.”
“Đúng vậy, lão già kia quả thực có năng lực này.”
Ngụy Quân cũng không quên chấp niệm của Đại Hoàng tử.
Làm mẫu thân hắn sống lại.
Nhưng trước khi Ngụy Quân chết, sẽ không làm được chuyện này.
Đạo Tổ hiện tại, chắc cũng không làm được.
Dù sao Đạo Tổ cũng bị Thiên Đế trấn áp.
Bây giờ giết Ngụy Quân không hề khó khăn.
Nhưng phá bỏ xiềng xích sinh tử…vậy thì khó hơn nhiều.
Cũng không có nghĩa là nhất định không thể làm được, nhưng chắc chắn Đạo Tổ vẫn chưa hồi phục bao nhiêu, vì mẫu thân của Đại Hoàng tử mà từ bỏ những nguyên khí cực cực khổ khổ mới tích góp được?
Làm sao có thể?
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn mẫu thân của Đại Hoàng tử vẫn chưa thể sống lại được.
Nhưng, có một loại năng lực gọi là bánh vẽ.
Vẽ bánh cho đẹp là đủ để lừa người ta tin tưởng.
Nếu thật sự sư phụ hờ này đã lừa Đại Hoàng tử, Ngụy Quân không thấy lạ chút nào.
Bạch Khuynh Tâm cũng bắt đầu lo lắng.
“Nếu vậy thì, Ngụy Quân ngươi không thể đi.”
Ngụy Quân cười: “Khuynh Tâm, ngươi đã quên rồi sao? Ta vốn không hề sợ hãi nguy hiểm.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, ta biết ngươi lo lắng ta không sợ chết là kiểu suy nghĩ sai lầm, nhưng sự thật lớn hơn lời nói, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên. Nếu Đại Hoàng tử kêu ta đi hoàng cung, vậy ta cứ đi là được.”
Ngụy Quân hoàn toàn không coi trọng chuyện này.
Thậm chí hắn còn hy vọng Đại Hoàng tử thật sự bị Đạo Tổ lôi kéo đi, đột nhiên muốn giết hắn.
Sau đó Đạo Tổ lại tăng cường thêm chút lực cho Hoàng thất, với thực lực hiện tại của hắn đúng là không nhất định có thể gánh nổi ám sát của Hoàng thất.
Đáng tiếc…
Đại Hoàng tử lại một lần nữa làm cho Ngụy Quân thất vọng rồi.
“Ngụy huynh, ngươi phải giúp ta.”
Ngụy Quân cảm nhận một chút, cũng không cảm nhận được sát khí.
Với lại, bốn phía không có mai phục.
Sau khi xác định vấn đề này, Ngụy Quân ngửa mặt lên trời thở dài.
Lão già kia, ông không chịu nỗ lực.
Cơ hội tốt như vậy mà cũng không nắm lấy.
Ngụy Quân không giấu được sự thất vọng.
Song, hắn cố gắng hồi phục lại tâm trạng của mình, chủ động hỏi: “Ta có thể giúp gì cho ngươi.”
“Hồi nãy có một cao thủ lánh đời đột nhiên tìm đến ta, nói có cách hồi sinh cho mẫu thân ta nhưng cần ngươi trợ giúp.”
Trong đôi mắt của Đại Hoàng tử chứa sự khẩn thiết và mong đợi.
Ngụy Quân nhìn kiểu ánh mắt nhìn của Đại Hoàng tử, trong lòng chợt động, mơ hồ đoán ra được sắp xếp của Đạo Tổ.
Trực tiếp mượn sức Đại Hoàng tử, buộc Đại Hoàng tử phản bội hắn, xem ra có lẽ đây là hạ sách của Đạo Tổ rồi, nhưng cũng không đáng giá.
Biện pháp tốt nhất, tất nhiên là làm cho Đại Hoàng tử chủ động đứng về phe đối địch với hắn.
Chút chuyện này đối với những người khác có lẽ sẽ không làm được, nhưng đối với Đạo Tổ mà nói thì cũng không khó.
Tuy Ngụy Quân đoán được kịch bản của Đạo Tổ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi: “Bệ hạ cần ta giúp như thế nào?”
Giọng Đại Hoàng tử run run nói: “Ngụy huynh, hồi sinh người chết là chuyện trái quy luật Thiên Đạo, cưỡng ép hồi sinh lại mẫu thân của ta, sẽ phải bị trời phạt, chuyện này rất khó.
Ngụy Quân gật gật đầu.
Bị trời phạt vẫn là chuyện nhỏ.
Chủ yếu là nghịch chuyển sinh tử sẽ vi phạm quy tắc vũ trụ.
Bất luận chuyện gì liên quan đến quy tắc, đều rất khó sửa đổi.
Ít nhất là người trong thế giới này, không thể thay đổi được quy tắc.
Trừ khi…
Chui lỗ hổng.
Muốn hồi sinh một người, có lỗ hổng nào chui được?
Trong khi Ngụy Quân còn đang suy nghĩ về chuyện này, đã nghe Đại Hoàng tử nói tiếp: “Vị cao nhân kia cho ta một biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
Đại Hoàng tử không trả lời thẳng câu hỏi của Ngụy Quân, ngược lại vô cùng khó hiểu nhảy sang chuyển qua trên người Ma Quân: “Ngụy huynh, nghe nói Ma Quân có chín cái mạng, là thật sao?”
Ngụy Quân híp híp mắt.
Chuyển chủ ý lên đầu Ma Quân?
Nhìn thấy phản ứng của Ngụy Quân, Đại Hoàng tử càng kích động hơn.