Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1444 - Chương 1444. Lòng Hiếu Thảo Không Được Phép Nghi Ngờ (2)

Chương 1444. Lòng hiếu thảo không được phép nghi ngờ (2) Chương 1444. Lòng hiếu thảo không được phép nghi ngờ (2)

Lòng hiếu thảo không được phép nghi ngờ (2)

"Cùng một thiên phú, cùng tài hoa, cùng dã tâm lớn. Nhưng khi ta đứng ở đỉnh cao, tất cả cường giả đều đang nghiên cứu đối phó ta như thế nào, đánh bại ta là hắn, nhưng cũng không chỉ có hắn. Cho nên, ta thua không oan, thua hợp lý, thua cũng phục.”

Nói đến đây, Đạo Tổ cũng không có nổi giận, trái lại nở nụ cười.

“Đồ nhi, ngươi nhìn lại hiện tại thì như thế nào?”

Cả người Bạch Khuynh Tâm run lên.

Đạo Tổ cười ha ha: "Hiện tại, người đứng ở đỉnh cao là hắn, bị tất cả cường giả đỉnh cấp coi là kẻ địch trong tưởng tượng chính là hắn, muốn bảo vệ thiên hạ cũng là hắn. Công thủ đổi vị trí, đồ nhi ngoan, ta không phải là chiến đấu cho chính mình. Giờ phút này, cũng giống như lúc đó. ”

...

Có sao nói vậy, mặc dù Bạch Khuynh Tâm đang ở trạng thái lý trí tuyệt đối, nhưng nàng vẫn cảm nhận được nỗi hoảng sợ.

Nỗi hoảng sợ này không chỉ đến từ bóng ma tâm lý mà Đạo Tổ đã gây ra cho nàng.

Phần lớn hơn, vẫn là nhận định từ trong thâm tâm của nàng —— những lời mà Đạo Tổ nói là có đạo lý.

Hơn nữa, từ những lời nói của Đạo Tổ, nàng thấy được sự trưởng thành của Đạo Tổ.

Đối với nàng thì điều này là khủng bố nhất.

Cường giả đạt đến đỉnh phong, bị kẻ khác đánh ngã xuống từ đỉnh phong, không những không gục ngã chán nản, ngược lại có thể hạ thấp tư thái, xem trọng những người từng xem trọng mình, học hỏi ưu điểm của đối phương, mô phỏng lại những hành động trước kia đối phương.

Có thể làm được đến mức này, vốn dĩ đã rất đáng sợ rồi.

Không phải tất cả những cường giả đều có thể làm được tới mức này —— ít nhất là nàng không làm được.

Tình huống thông thường, càng là cường giả từng đạt đến đỉnh phong, càng khó mà chịu đựng được thất bại dưới đáy vực thẳm, thậm chí ngay cả bình dung tầm thường bọn họ cũng không thể chấp nhận được.

Phá vỡ rồi thiết lập lại nào có dễ dàng như vậy?

Nhưng hiển nhiên Đạo Tổ đã làm được.

Bạch Khuynh Tâm lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Đạo Tổ.

Cùng với đó, sự lý trí tuyệt đối của nàng, đã suy đoán ra một chuyện khác làm cho nàng cảm cảm thấy hoảng sợ:

"Lão sư, ta tưởng ngươi sẽ làm hiệp khách độc hành* chứ."

(*) người cô độc, hành động một mình.

Đạo Tổ cười khẽ: "Tên nghiệt đồ kia đã chứng minh rồi, trí tuệ tập thể vượt xa so với sức mạnh cá nhân. Hơn nữa, ngươi thông minh như vậy, hẳn đã đoán được, có một số việc thật ra không phải ta làm."

Bạch Khuynh Tâm sắc mặt tát nhợt.

Quả thực nàng đã đoán được.

Phong ấn của Thiên Đế đối với Đạo Tổ, tại sao có thể dễ dàng phá vỡ như vây?

Trước kia, Đạo Tổ ngay cả Ma Quân đều không giết được, chỉ có thể đứng nhìn Ma Quân từ xa, từ đó làm cho Ma Quân phải chịu thiệt hại nghiêm trọng.

Hiện tại Đạo Tổ dựa vào cái gì mà có thể một tay hái được sao trời?

Dựa vào cái gì mà có thể dễ dàng làm cho thế giới thăng duy*?

(*) sự thăng duy làm thế giới trở về số không, trở lại thời kỳ đầu của sự sáng tạo

Cái này cần sức mạnh lớn hơn rất nhiều so với việc giết chết Ma Quân.

Nếu sức mạnh này là do Đạo Tổ phục hồi lại được. . . Không hợp lý.

Nếu phục hồi được thì đã phục hồi từ lâu rồi.

Còn chờ tới bây giờ?

"Là ai? Lão sư, là ai đang giúp người?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.

Đạo Tổ cười với vẻ rất ẩn ý.

Bạch Khuynh Tâm trong lòng trầm xuống.

Nàng thật sự quá thông minh.

Cho nên nàng nhận thức được, thật sự là cái khả năng mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

"Đồ nhi, ta từng nói là ngươi rất thông minh, ta không lừa được ngươi, ít nhất là hiện tại không lừa được ngươi, cho nên ta sẽ không làm những chuyện tốn công vô ích."

Trước kia Đạo Tổ đã lừa gạt Ẩn Bí Chi Chủ một lần.

Cái giá phải trả chính là Ẩn Bí Chi Chủ chết trong tay Đạo Tổ.

Nếu không phải Thiên Đế đến sớm, Ẩn Bí Chi Chủ thật sự đã chết ngắc rồi.

Còn chết ngắc hơn so với khi Đạo Tổ bị chia thành tám mảnh.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, bây giờ muốn lừa Bạch Khuynh Tâm lần nữa, sẽ khó khăn gấp bội lần.

Cho nên Đạo Tổ căn bản lười phí phạm công sức này.

Mưu kế công khai là được rồi.

Bạch Khuynh Tâm ổn định cảm xúc của mình.

Nàng trầm giọng nói: "Thiên đình lớn như vậy, xuất hiện vài kẻ bại hoại cũng rất bình thường."

Đạo Tổ cười như không cười: "Rất bình thường sao? Tên nghiệt đồ kia tự mình phong ấn ta, trên lý thuyết, cả vũ trụ chắc hẳn không ai có thể tìm được ta, thậm chí ngay cả hắn cũng không tìm được ta. Trong tình thế như vậy, mà vẫn có người có thể giúp ta. Đồ nhi tốt, ngươi nói xem như vậy có nghĩa là gì?"

Bạch Khuynh Tâm nói: "Có nghĩa là đối phương dẫm được vận phân chó*."

(*)may mắn ngoài mong đợi

Đạo Tổ không nhịn được bật cười: "Dáng vẻ mạnh miệng của ngươi vẫn giống như năm xưa, thật ra trong lòng ngươi biết rất rõ, điều này có nghĩa là người giúp đỡ ta rất quen thuộc hắn, nói không chừng người đó hiểu rõ hắn hơn cả chính hắn. Hoặc là, đối phương thật ra vẫn luôn tập trung vào hắn. Thiên đình tuy lớn, có thể hoàn thành bố cục mà không làm Thiên Đế phát giác, hơn nữa còn là cường giả có gan nhúng tay vào chuyện của ta và hắn, thì có thể đếm trên đầu ngón tay. Đồ nhi tốt, hiện tại chắc ngươi đã có đối tượng nghi ngờ rồi chứ?"

Bạch Khuynh Tâm không nói gì.

Nàng quả thật đã có.

Hơn nữa nàng có thể chắc rằng, Đạo Tổ căn bản không lừa nàng.

Bởi vì mặc dù nàng đã chết từ lâu nhưng vẫn biết ít nhiều về tình hình của thiên đình.

Bình Luận (0)
Comment