Vận Chuyển Chi Thần (2)
"Ta hiểu, cho nên không phải để mặc ngươi cho ngươi làm đây sao? Ngươi cho rằng không có sự ngầm cho phép của ta, mấy hành động kia của ngươi có thể tiến hành thuận lợi như vậy sao?” Lục Khiêm hỏi ngược lại.
Lục Nguyên Hạo ngược lại không thấy kỳ lạ.
Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh*.
(*)khi đánh hổ cũng phải đồng tâm hiệp lực như anh em, trong trận chiến phải đoàn kết như cha con.
Hắn và Lục Khiêm mặc dù không phải thân sinh, nhưng mà cảm tình hơn hẳn thân sinh phụ tử.
Hắn ở phía trước xung phong, Lục Khiêm đương nhiên phải ở phía sau làm hậu thuẫn.
Dù sao, hắn chỉ là một đứa béo tầm thường không có gì nổi trội mà thôi.
Nếu như không có Lục Khiêm làm đế nâng cho hắn, Lục Nguyên Hạo cũng không có lòng tin xông vào tháp của Hoàng thất.
Lục Khiêm tiếp tục nói: "Có điều thủ đoạn của ngươi vẫn còn nhân từ quá rồi."
Lục Nguyên Hạo: ". . . Nghĩa phụ, ta cảm thấy mưu kế mà ta dùng đã rất thâm độc rồi. Ngụy đại nhân từng nói, từ xưa đến nay độc nhất không có gì qua mỹ nhân kế."
"Ngụy Quân. . . cũng là một thuần lương quân tử. Thâm độc trong mắt hắn, không giống nhau với thâm độc trong mắt người bình thường, hắn quá lương thiện."
Lục Khiêm hết lời ca ngợi Ngụy Quân.
Sau đó hắn liền thể hiện cái gì mới là thâm độc chân chính.
"Tiểu Cửu, ngươi cũng thật là một đứa đầu gỗ. Ngươi muốn dùng mỹ nhân kế, chuẩn xác mà nói là mỹ yêu kế, lối suy nghĩ không tệ, nhưng không nhất thiết đặt toàn bộ hy vọng lên người những yêu nhị đại này."
Lục Nguyên Hạo khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Nghĩa phụ, người có gì muốn dạy cho ta?"
Lục Khiêm cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay ném cho hắn một sấp tư liệu.
"Học thuộc hết những tư liệu này."
"Đây là cái gì?"
"Chuyện phiếm nam nữ của thành viên Hoàng thất, Vương gia sợ vợ nuôi vợ bé ở bên ngoài, không dám để cho Vương phi biết. Vương phi hiền lương thục đức được xưng là tấm gương của Hoàng thất, lén lút nuôi mấy tiểu thịt tươi để làm nam sủng. Còn có kiểu trưởng lão Hoàng thất cùng chung quan điểm, xưng là có thể vì huynh đệ hy sinh tính mạng, kết quả nhân lúc huynh đệ không có nhà, chăm sóc chu đáo chị dâu từ trong ra ngoài, làm tròn tình nghĩa huynh đệ.
"Tiểu Cửu, đừng luôn nghĩ đến cầu viện binh đến tạo ra mâu thuẫn. Rất nhiều lúc, mâu thuẫn đều có trong nội bộ của bọn họ. Pháo đài kiên cố nhất luôn dễ dàng công phá từ bên trong, đám người Hoàng thất này, không thiếu tiền, không thiếu thời gian, trên thực tế lại không có nhiều quyền lực. Bọn họ có thể làm gì? Chẳng qua chính là bắt nạt nam chiếm đoạt nữ, làm mấy chuyện dưới háng này. Để tâm thu thập một chút, cả mớ chuyện đen tối có thể lợi dụng được.
"Những chuyện này ở thời thái bình, tự nhiên sẽ không có người để ý đến, cũng sẽ không có người lấy những chuyện phiếm nam nữ này đi làm khó thành viên Hoàng thất. Có điều thời đại thay đổi, quan trọng nhất là, đây là mâu thuẫn nội bộ của bọn họ. Mang tin tức đến trước mặt đương sự, bọn họ tự nhiên sẽ tự mình đánh nhau đầu rơi máu chảy."
Lục Nguyên Hạo quỳ bái nhìn về phía Lục Khiêm, lần nữa cảm khái đúng là gừng càng già càng cay.
Mình thật sự kém quá xa.
Nhưng hắn vẫn còn nghi vấn.
"Nghĩa phụ, lỡ như bọn họ nhịn thì phải làm sao? Đối với những thành viên Hoàng thất này mà nói, mặt mũi có khả năng quan trọng ơn cả trong nhà. Nói không chừng bọn họ vì thanh danh, có thể đóng cửa lại âm thầm giải quyết mâu thuẫn."
"Vậy thì tiết lộ ra ngoài cho bọn hắn, tờ báo《 Phá Hiểu 》 ăn không ngồi rồi sao?" Lục Khiêm ung dung nói: "Bọn họ muốn tự mình đấu đá, thì để cho bọn họ đấu đá. Bọn họ không muốn tự mình đấu đá, vậy thì để chuyện phơi bày khắp thiên hạ, buộc bọn họ đấu đá. Toàn thế giới đều biết chuyện nhà bọn họ, ta không tin thực sự có người nhịn được."
"Nghĩa phụ, cao, thật sự là cao."
"Là ngươi quá ngu ngốc." Lục Khiêm không chút do dự khinh bỉ nói: "Tiểu Cửu, ta hỏi ngươi, những tư liệu này chung quy không có khả năng một lưới bắt hết toàn bộ thành viên Hoàng thất, còn sót lại đó phải làm sao?"
Lục Nguyên Hạo nói: "Những yêu nhị đại dưới tay Nhâm Dao Dao lúc này có thể phát huy tác dụng rồi."
"Ngươi thật sự là ngốc."
"Nghĩa phụ ngươi còn có mưu kế gì?"
"Dựa trời dựa đất đều không bằng dựa vào chính mình, ngươi có biết những tư liệu này nếu tung ra ngoài sẽ đại biểu điều gì không?"
"Cái gì?"
"Đại biểu là ngươi nắm trong tay phương hướng của dư luận, đại biểu cho chỉ cần chuyện trước đó là sự thật, sau đó dù ngươi nói ai cấu kết với ai, mọi người đều sẽ tin tưởng, kể cả là trượng phu hoặc là thê tử của đương sự." Lục Khiêm ân cần dạy bảo: "Có một số chuyện căn bản không cần phải làm, sau khi thanh thế đã được tạo thành, liền hoàn toàn có thể nói hươu là ngựa."
Lục Nguyên Hạo: ". . ."
Bàn về làm thế nào để luyện thành Lang Gia Bảng (lyb)?
"Nghĩa phụ, làm như vậy có phải không được tốt lắm?"
"Không tốt chỗ nào?"
"Không phù hợp với luật pháp Đại Càn."
Lục Khiêm cười nói: "Nếu như những kẻ làm quan đều làm theo luật pháp quy định, không thể nào làm được trên tam phẩm.”
Lục Nguyên Hạo: ". . . Nhưng mà không phải chúng ta cần thay đổi tình hình này, phải thành lập một Đại Càn mới có thể đứng vững hoàn toàn dựa vào luật pháp và quy tắc sao?"
Câu nói này của Lục Nguyên Hạo khiến cho Lục Khiêm trầm mặc rất lâu.