Vận Chuyển Chi Thần (3)
Sau đó Lục Khiêm mới nhỏ giọng nói: "Chúng ta không thay đổi được mấy lão gia này đâu, cũng lười thay đổi. Đối với khát khao thế giới mới kia, phần lớn vẫn phải dựa vào người trẻ tuổi các ngươi. Về phần chúng ta. . . dọn sạch chướng ngại cho các ngươi như vậy là đủ rồi. Tiểu Cửu lời ngươi nói có đạo lý, có một số việc không thích hợp để ngươi làm, vẫn nên làm theo ý nghĩ của mình."
Lục Khiêm ý thức được sự bồi dưỡng của mình có vấn đề.
Hắn không nên bồi dưỡng Lục Nguyên Hạo thành một người giống mình.
Bởi vì hắn quyết chí thề cố gắng tạo ra thế giới mới, không cần làm đến mức không kiêng dè gì như hắn, bằng mặt không bằng lòng, cũng có thể làm cho mặt trời sáng tỏ như vậy, cũng có thể làm cho quốc gia tràn ngập hy vọng như vậy.
Tương lai người trẻ tuổi, nên có tinh thần phấn chấn, nên cạnh tranh trong quy tắc, chứ không phải giống như những quan lớn lạm quyền bọn họ, trở thành kẻ dã tâm đùa bỡn quy tắc.
Sau khi Lục Nguyên Hạo đi, Lục Khiêm vẫn còn suy ngẫm vấn đề này.
Hắn đang tự suy xét.
Cũng đang lo lắng.
Nói đến có chút buồn cười, hắn hiện tại lo lắng, là minh hữu Cơ Soái và Thượng Quan Thừa tướng.
Hắn là một thái giám, người không có hậu thế, nhất định không có tương lai, cũng không có trách nhiệm gia tộc cần truyền lại, cho nên Lục Khiêm có thể phóng khoáng buông tay.
Nhưng mà Thượng Quan Thừa tướng và Cơ Soái đều là người có gia đình người thân.
Hiện tại bọn họ tuy là cùng chung chí hướng.
Nhưng mà sau khi bọn họ thành công, thật sự còn có thể giữ vững ý định đầu sao?
Hiện tại kêu khẩu hiệu đều là vì quốc gia, vì dân chúng khắp thiên hạ.
Khi bọn hắn đạt đến đỉnh phong, thời khắc đạt tới mục tiêu, dân chúng khắp thiên hạ có hậu thế còn quan trọng sao?
Sự kế truyền độc chiếm thiên hạ, có khi nào sẽ đổi một hình thức khác để tiếp tục xảy ra?
Mặc dù có thể lật đổ Hoàng tộc, đổi thành Thế gia thống trị quốc gia, xác định có thể tốt hơn sao?
Lục Khiêm thật ra vẫn kiên định như trước.
Chỉ là hắn bắt đầu lo lắng.
Có lẽ tương lai bọn họ có thể thành công, nhưng mà trăm phần trăm thành công, khả năng vĩnh viễn chỉ là nhìn hoa trong sương, ngắm trăng dưới nước.
"Tâm của ngươi loạn rồi."
Cả người Lục Khiêm từ trong suy nghĩ đi ra, toàn thân bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Không ngờ lại bị tiếp cận.
Ở tổng bộ An Toàn Tư.
Trong kinh thành ngoại trừ Ma Quân, không ngờ còn có cường giả có thể làm được điều này?
"Ngươi là ai?"
"Trước đây không lâu ta vừa tự đặt cho mình một cái tên, gọi là Sa Vị."
"Sa Vị? Sát Ngụy? Sa lão tổ? Hay là muốn giết Ngụy Quân?"
Từ phản ứng đầu tiên của Lục Khiêm cho thấy, rất hiển nhiên hắn toàn diện hơn so với Thượng Quan Uyển Nhi.
Sa Vị nghe đến đó, cũng xác định hôm nay mình đến đây là đúng đắn.
Không điều ba tên đầu sỏ của Đại Càn đi, muốn gây bất lợi cho Ngụy Quân trong lãnh thổ Đại Càn, quả thật phiền toái hơn rất nhiều.
Dù sao hắn không muốn tự mình ra tay.
Vẫn nên phái tiểu đệ đi thăm dò trước.
Trước đó, đương nhiên phải dọn sạch chướng ngại trước.
Lục Khiêm cũng là một trong những chướng ngại bảo vệ Ngụy Quân.
"Lục Tư trưởng, chức trách của An Toàn Tư là gì?"
"Tất nhiên là bảo vệ an toàn của Đại Càn."
"Đáng tiếc ta không thể không nói cho ngươi một chuyện, Đại Càn sắp gặp phải tai ương ngập đầu."
"Các hạ đang nói chuyện giật gân?"
"Không, là vì Nam Cương sắp loạn rồi."
"Ngươi nói cái gì?"
"Nam Cương sắp loạn rồi." Sa Vị khẽ cười nói: "Hơn nữa có liên quan đến An Toàn Tư các ngươi.”
"Có liên quan đến An Toàn Tư?" Sắc mặt Lục Khiêm nghiêm túc hẳn lên.
Sa Vị thản nhiên nói: "Lục Tư trưởng không cho rằng, An Toàn Tư chỉ có người trung thành tận trung báo quốc, không có cặn bã bại hoại ăn hối lộ trái pháp luật chứ?"
Lục Khiêm nói: "Đương nhiên là không, ta chính là cặn bã bại hoại ăn hối lộ trái pháp luật đây."
Lục Khiêm rất tự mình hiểu mình.
Ăn hối lộ trái pháp luật, lừa trên gạt dưới, vu oan giá hoạ, vu oan hãm hại. . .
Những thứ này trong sự nghiệp của hắn toàn bộ đều đã không còn gì mới lạ.
Chiêu tự vạch áo cho người xem lưng này của Lục Khiêm, làm cho Sa Vị không biết làm gì nữa.
Ở thế giới này, lần đầu gặp một gian thần thành thật như vậy.
Hắn chỉ có thể lơ Lục Khiêm, tiếp tục nói: "Lục Tư trưởng ngươi là quyền thần của Liệp quốc, biết nặng nhẹ. Nhưng mà những người đứng đầu An Toàn Ti địa phương dưới trướng ngươi, thì không có tầm nhìn như Lục Tư trưởng ngươi, ví dụ như phụ trách phân bộ An Toàn Tư ở Nam Cương, trực tiếp tạo thành phản loạn ở Nam Cương."
"Ta vốn không nhận được tin tức."
"Đương nhiên, bởi vì Nam Cương bây giờ vẫn chưa loạn. Thời gian xảy ra hỗn loạn, là buổi tối hôm nay." Sa Vị cười nói: "Nam Cương ngàn vạn núi lớn, từ xưa xuất hiện rất nhiều yêu quái và thổ phỉ hung hãn, đồng thời cũng vì địa hình địa lý đặc thù, thêm vào đó trước nay thường xuyên có người tu hành và yêu tục ra vào, làm sao quản lý được Nam Cương, vốn là một chuyện làm triều đình Đại Càn rất đau đầu. Nếu như Nam Cương hỗn loạn, có thêm người hưởng ứng ở Trung Nguyên. Lửa chiến tranh bao trùm Đại Càn—— ngày đó không xa, Lục Tư trưởng có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
"Chiêu điệu hổ ly sơn này của các hạ, dùng không khỏi có chút thô thiển." Lục Khiêm nói.
Hắn đã nhìn ra, Sa Vị chính là muốn điều hắn ra khỏi kinh thành.
Sa Vị cũng không che dấu ý đồ của mình.