Vận Chuyển Chi Thần (4)
"Quả thật là điệu hổ ly sơn, có điều mưu kế tinh diệu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có tác dụng. Loạn ở Nam Cương, chỉ có Lục Tư trưởng ngươi có thể dẹp yên. Ta có thể tiết lộ cho ngươi một ít tin tức, người phụ trách An Toàn Tư phân bộ Nam Cương —— là họ hàng bàng hệ* của Lục gia các ngươi."
(*) anh em họ hàng thuộc chi khác trong dòng họ
Lục Khiêm mặt biến sắc.
"Nguyên Minh Chủ của Liên minh người tu chân, từ sớm đã lôi kéo đám người này. Tây Đại Lục lại cố chấp gia nhập, gần như thuyết phục mấy đại đầu lĩnh bộ lạc Nam Cương ra quy hàng. An Toàn Tư ở trong sự ghét bỏ của dân bản địa, các đại tướng quân đóng giữ Nam Cương trước nay lại bất hoà với An Toàn Tư, còn có —— Nam vương muốn tự lập.
"Lục Tư trưởng, ta cam đoan với ngươi, ngươi không rời kinh đi Nam Cương, những điều này sẽ biến thành sự thật.
"Nếu ngươi đi Nam Cương, với năng lực của ngươi, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển. Ngươi không phải đối thủ của ta, ta sẽ không cố ý chống đối ngươi, ngươi nên tin tưởng thành ý của ta."
Lục Khiêm không phải người dễ dàng tin tưởng người khác.
Nhưng mà những lời Sa Vị nói, hắn tin.
Bởi vì từ trên người Sa Vị hắn có thể cảm nhận được thực lực đủ để giết chết hắn.
Nếu Sa Vị muốn giết hắn, không cần phải phiền phức như vậy.
Người Sa Vị muốn giết. . . hẳn là Ngụy Quân.
"Ngươi có thù với Ngụy Quân?"
"Xem như có đi."
"Thù gì?"
"Hắn từng giết ta một lần."
Lục Khiêm: ". . . Ngươi thật biết nói đùa."
Sa Vị không cười.
Lời hắn nói là sự thật.
Nhưng Lục Khiêm khẳng định không lý giải được.
"Lục Tư trưởng, ta đề nghị ngươi mau chóng tiến tới Nam Cương, bởi vì cục diện của Nam Cương chỉ có ngươi có thể giải quyết. Hơn nữa ở lại kinh thành, thật ra ngươi cũng không nhất định có thể giúp được Ngụy Quân. Quan trọng nhất là, ngươi hẳn là hiểu rõ Ngụy Quân. Nếu mà để cho hắn lựa chọn, hắn khẳng định lựa chọn ngươi đi Nam Cương."
Chính vào lúc này, Lục Khiêm nhận được tin cầu viện khẩn cấp của An Toàn Tư ở Nam Cương.
Cảnh báo cầu viện cấp sáu màu đỏ:
"Nguy nguy nguy!"
Sắc mặt Lục Khiêm lại biến đổi.
"Lục Tư trưởng, ngươi do dự thêm một khắc, loạn ở Nam Cương sẽ khó giải quyết thêm một phần, vì thế mà sinh linh thương vong, cũng sẽ nhiều lên gấp mấy lần."
"Đủ rồi."
Lục Khiêm đưa ra quyết định.
"Ngươi giết không chết Ngụy Quân đâu." Lục Khiêm chân thật nói.
Sa Vị nở nụ cười: "Chống mắt lên xem."
Điều toàn bộ người ủng hộ Ngụy Quân đi.
Bước tiếp theo, chính là làm mạnh phe phản đối Ngụy Quân, ngay cả người muốn giết chết Ngụy Quân.
Đối với việc này, những tên thuộc hạ thiếu năng lực của hắn, đã sắp xếp xong danh sách cho hắn từ lâu rồi.
Hoàng thất là thế lực viện trợ đầu tiên của hắn, nhưng sẽ không là thế lực cuối cùng.
Chờ Lục Khiêm đi rồi, Sa Vị chắp hai tay sau lưng, đi vào —— Lễ bộ Thượng Thư phủ!
"Lần trước Hoàng thất ra tay với Ngụy Quân, Đại Càn to như vậy, thế lực đứng phía đối diện muốn giết Ngụy Quân chỉ có hai phe, một là Hoàng thấy, một chính là Nho gia.
"Người dũng cảm, nên nhận được phần thưởng."
Hắn quyết định cho Nho gia phần thưởng xứng đáng.
Để cho Nho gia lớn mạnh hơn, tái tạo huy hoàng.
Thái độ của hai thầy trò đối với chuyện này đều nhất trí —— để cho Nho gia vĩ đại lần nữa!
Cùng lúc khi Sa Vị bước vào Thượng Thư phủ Lễ bộ, nói ra cũng thật tình cờ, Ngụy Quân vừa lúc đi ngang qua.
Ơ?
Ngụy Quân vốn không nhìn về hướng của Thượng Thư phủ Lễ bộ.
Nhưng giống như ràng buộc của số phận.
Ngụy Quân liếc nhìn ông ta trong đám đông một cái.
Sau đó, trong lòng Ngụy Quân vui mừng khôn xiết.
Sư phụ hờ?
Đến Thượng Thư phủ Lễ bộ?
Điều này quả thực quá tốt rồi.
Nếu không ngoài dự kiến thì sư phụ hờ chắc hẳn là đến giúp đỡ quan tâm Nho gia.
Cái gì gọi là tư tưởng lớn gặp nhau?
Vào lúc này, Ngụy Quân đã nảy sinh ra cảm giác gắn bó mãnh liệt với sư phụ hờ.
Không hổ danh là sư phụ, con mắt nhìn tốt thật, giống hệt như ta.
Anh hùng thiên hạ, chỉ có thể là hai sư đồ chúng ta.
"Ngụy Quân, huynh đang nhìn gì vậy?”
Ngụy Quân không đi ngang qua một mình.
Hiện tại hắn đang đi cùng Trấn Tây Vương Thế tử.
Trấn Tây Vương Thế tử đã dịch một số cuốn sách đến từ Tây Đại Lục, hắn ta muốn xuất bản và truyền bá ở Đại Càn, để Đại Càn hiểu sâu hơn về Tây Đại Lục, hiểu được sự đổi dời và mạnh mẽ của Tây Đại Lục những năm qua.
Đồng thời cũng hiểu được những năm qua, vì chống đối Tây Đại Lục, rốt cuộc phụ thân của hắn ta Trấn Tây Vương đã chịu đựng áp lực lớn như thế nào.
Những chuyện này, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Ngụy Quân thì sẽ là làm ít công to.
Vì vậy, hắn ta đã đến thăm Ngụy Quân.
Tất nhiên Ngụy Quân sẽ không từ chối loại thỉnh cầu như vậy.
Bọn họ đang vừa đi vừa bàn bạc, Trấn Tây Vương Thế tử bèn phát hiện ra sự không tập trung của Ngụy Quân.
Sau khi Ngụy Quân hoàn hồn lại, nói với Trấn Tây Vương Thế tử: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy một bằng hữu cũ."
"Bằng hữu cũ?"
“Đúng vậy, bằng hữu rất ‘lão’.” Giọng điệu của Ngụy Quân có chút thổn thức: “Ta rất nhớ những khoảng thời gian thương nhau lắm cắn nhau đau với ông ta, đặc biệt là thời khắc đích thân chặt ông ta thành nhiều mảnh, quả thực rất sảng khoái.”
Trấn Tây Vương Thế tử: "... Ngụy huynh, huynh thật biết đùa.
Đương nhiên hắn ta không coi lời nói của Ngụy Quân là thật.
Chỉ cười lắc đầu rồi cùng Ngụy Quân đi về phía trước.