Kế hoạch cứu đại binh Ngụy Quân 2.0 (1)
Mà Sa Vị dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, sau khi Ngụy Quân và Trấn Tây Vương Thế tử đi về phía trước, ông ta liền hoàn hồn lại, ánh mắt nhắm chuẩn vào người Ngụy Quân giữa hàng ngàn hàng vạn người.
Sau đó, khóe miệng Sa Vị cong lên.
"Nghiệt đồ, đã lâu không gặp rồi.”
"Phát hiện ra ta rồi mà cũng không tiến lên chào hỏi vi sư một tiếng.”
“Ngươi vẫn tự phụ như vậy, biết rõ rằng ta đến giúp kẻ thù của ngươi mà vẫn không ngăn cản. Vẫn là cậu thiếu niên năm đó, không có chút thay đổi. Đáng tiếc, vi sư ta đã thay đổi rồi.”
Sa Vị chắc chắn rằng Ngụy Quân đã phát hiện ra ông ta.
Cũng giống như ông ta đã phát hiện ra Ngụy Quân.
Nhưng ông ta không mảy may nghi ngờ rằng Ngụy Quân đã phớt lờ việc ông ta bước vào Thượng Thư phủ Lễ bộ.
Bởi vì trong nhận thức của ông ta, Thiên Đế từ trước đến nay luôn tự tin đến mức gần như tự phụ.
Nói cách khác, hầu hết cường giả đều như vậy.
Bọn họ không sợ người khác sắp đặt âm mưu để hãm hại mình.
Bọn họ lo lắng mình không đủ mạnh hơn.
Ngụy Quân phát hiện ra ông ta đang giúp đỡ kẻ thù của mình lại không ngăn cản, điều này rất bình thường, Thiên Đế luôn có dáng vẻ như vậy.
Đạo Tổ và Thiên Đế hiểu rất rõ về nhau.
Cho nên Thiên Đế đã đoán đúng ý đồ của Đạo Tổ.
Đạo Tổ cũng đoán đúng ý nghĩ của Thiên Đế.
Đáng tiếc. . .
Cả hai không hề nhìn lầm nhau.
Nhưng lại đều nhìn lầm Nho gia rồi.
Chỉ có thể nói, bọn họ không thua đối phương.
Chỉ là đã xảy ra tai nạn xe cộ.
"Vương Thượng thư?”
Vương Thượng thư nhìn vị khách không mời mà tới trước mặt, không giấu giếm sự không vui của mình.
"Ngươi là ai? Tại sao lại không gửi thiệp báo trước mà lại đến thăm?”
“Khách không mời mà đến, đương nhiên sẽ không gửi thiệp báo trước.” Nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của Vương Thượng thư, Sa Vị không hỏi lắc đầu: “Chả trách lại là kẻ địch của hắn, so với người khác, tố chất của ngươi quả thực kém hơn rất nhiều.”
Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng cảnh giác với sự xuất hiện của ông ta.
Lục Khiêm lại càng phòng bị về ý đồ đến của ông ta, thậm chí còn đang mưu đồ phản kích, những chuyện này Sa Vị đều biết, chỉ là ông ta lười quan tâm mà thôi.
Dù sao, con kiến có phản kích thế nào cũng rất khó làm con voi bị thương.
Có điều Sa Vị rất tán thưởng bọn họ.
Mặc dù bọn họ không thể làm gì mình nhưng tố chất cơ bản mà bọn họ thể hiện ra đã giành được sự tán thưởng của ông ta.
Sau khi nhìn thấy Vương Thượng thư, ông ta lập tức hiểu được vì sao Nho gia và Ngụy Quân lại không cùng đường hướng.
Theo như ông ta thấy, tố chất tổng hợp của Vương Thượng thư quả thực kém xa Lục Khiêm.
Mình đã không mời mà đến, mà cảm xúc của Vương Thượng thư cũng chỉ là không kiên nhẫn chứ không phải là kinh ngạc và hoảng sợ.
Phản ứng quá chậm.
Ngụy Quân thấy bọn họ chướng mắt cũng là chuyện rất bình thường.
Với loại tố chất này của bọn họ, muốn đối địch với Ngụy Quân cũng rất bình thường.
Sa Vị không tán thưởng Vương Thượng thư cho lắm.
Tuy nhiên, hầu hết những người mà ông ta tán thưởng đều đứng về phía Ngụy Quân.
Hai chiến tuyến duy nhất ở trong lãnh thổ Đại Càn đối đầu với Ngụy Quân chính là Hoàng thất và Nho gia.
Hoàng thất, ông ta đã giúp rồi.
Nho gia, ông ta cũng không thể bỏ qua.
Chọn người cao hơn trong số những người thấp, tập hợp lại mà dùng.
Sa Vị đã hạ thấp tiêu chuẩn chọn người của mình.
Mà lúc này, ý thức cảnh giác của Vương Thượng thư cuối cùng cũng xuất hiện.
Sa Vị có chút xử oan cho Vương Thượng thư rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi ở Thiên Âm tông.
Lục Khiêm ở tổng bộ An Toàn Tư.
Đây đều là những nơi được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, đương nhiên nhân sĩ bình thường không thể xông loạn vào.
Vì vậy, ông ta đột nhiên xuất hiện khiến Thượng Quan Uyển Nhi và Lục Khiêm giật mình.
Có điều, tuy rằng Thượng Thư phủ Lễ bộ nơi Vương Thượng thư đang ở cũng có phòng vệ nhưng đương nhiên không thể so sánh được với những nơi như Thiên Âm tông và An Toàn Tư được.
Việc gặp một số cao nhân chưa thông báo gì mà đi thẳng vào trong không phải không có.
Lúc đầu, Vương Thượng thư vốn không nghĩ nhiều như vậy.
Cho đến khi hắn ta phát hiện mình căn bản không hề quen biết Sa Vị.
Vương Thượng thư mới có chút hoảng.
"Ngươi là ai? Đến phủ của ta làm gì? Dưới chân Thiên tử, lãng lãng càn khôn*, ta khuyên ngươi đừng tự phạm sai lầm.” Vương Thượng thư trầm giọng nói.
(*) Ý chỉ môi trường chính trị trong sạch và minh bạch.
Sa Vị cười: “Ta ở trên Thiên tử, cũng ở trên càn khôn, cho dù muốn phạm sai lầm, sợ rằng chỉ mỗi Đại Càn cỏn con cũng không có khả năng xử trí ta.”
Vương Thượng thư: "..."
Ngươi giỏi lắm, lệnh tôn có biết không?
Hắn ta không nói câu nghi hoặc này ra khỏi miệng.
Bởi vì Vương Thượng thư lo lắng rằng nếu hỏi ra thật hắn ta có thể sẽ tạ thế.
Vương Thượng thư: “Rốt cuộc các hạ muốn làm gì?”
"Nghe nói ngươi và Ngụy Quân là kẻ thù của nhau? Nho gia các ngươi và Ngụy Quân là kẻ thù của nhau?” Sa Vị nhìn Vương Thượng thư với vẻ rất thích thú, tò mò hỏi: “Là ai cho các ngươi dũng khí đối địch với Ngụy Quân vậy?”
Trong mắt ông ta, anh hùng thiên hạ cũng chỉ có Sử Quân và Thao Nhĩ.
Thật sự không hiểu được với dáng vẻ này của Vương Thượng thư, sao cũng dám đối địch với Ngụy Quân?
Trong lòng Vương Thượng thư cũng rất sốc khi nghe thấy Sa Vị nói như vậy, hắn ta lập tức đoán rằng Sa Vị có thể là người ủng hộ Ngụy Quân.