Phương Thiên Họa Kích mà Đạo Tổ tặng (3)
Nhưng đối mặt với những đối thủ ngang tầm nhau, thiên cơ lẫn lộn, một mảng hỗn độn, bất cứ kết luận nào được suy tính ra đều rất có khả năng là cạm bẫy.
Dù sao, bọn họ đều đã đạt tới trình độ không sợ thiên đạo rồi, cái gọi là thiên cơ có thể tính toán người khác nhưng căn bản không dám uy hiếp bọn họ.
Vì vậy, bọn họ quyết đấu với nhau, sẽ chỉ tăng thực lực phía mình một cách điên cuồng và tiêu hao thực lực của đối phương.
Cách làm của Đạo Tổ không sai.
Đây chính là ưu thế mà Ngụy Quân có thể tận dụng.
Trong làn sóng này, sư phụ hờ ở tầng thứ hai, Ngụy Quân ở tầng thứ năm.
Ngụy Quân rất tự tin.
Nếu mình đào hố tốt, sư phụ hờ sẽ phải nhảy vào trong, làm sao có thể không thắng?
Trần Già vốn cho rằng cho dù những gì Ngụy Quân nói là đúng thì mình chắc hẳn cũng có thời gian chuẩn bị và diễn tập trước.
Thế nhưng rất nhanh, hắn ta đã phát hiện ra mình sai rồi.
Hắn ta vừa mới cất giấu Nhất Hiệt Thư đi và trở lại Trường Sinh tông thì phát hiện trong phòng mình đã có thêm một bóng người lúc ẩn lúc hiện.
Trần Già suýt chút nữa bị dọa đến ngừng tim.
"Ngươi là ai?"
Trần Già vừa cảnh giác vừa kinh hãi.
Lời nhắc nhở của Ngụy huynh đến nhanh như tốc độ sinh tử vậy sao?
Vừa nhắc nhở ta, ta mới cất giấu Nhất Hiệt Thư xong, vậy mà đã tới rồi?
Hắn ta còn chưa kịp diễn tập trước lấy một lần.
Thật sự rất ứng với câu nói kia: Cuộc đời không có diễn tập, mỗi ngày đều là truyền hình trực tiếp.
Nhìn thấy trạng thái cảnh giác và sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào của Trần Già, Sa Vị gật gật đầu hài lòng.
“Không tồi, ngươi mạnh hơn đám người Nho gia nhiều.” Sa Vị khen ngợi: “Là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, nghe nói tâm tính cũng không tồi, vô cùng tôn sư trọng đạo.”
Trần Già có chút thả lỏng.
Xem ra những gì Ngụy huynh nói là đúng.
Đối phương quả thực rất mạnh, mạnh đến mức hắn ta căn bản không thăm dò được độ nông sâu của đối phương, chỉ cảm thấy cao thâm khó lường.
Thế nhưng đối phương nói mình tôn sư trọng đạo, đó chính là nói bậy.
Điều này cho thấy đối phương quả thực như những gì Ngụy huynh nói, mặc dù mạnh nhưng cũng không phải là cái gì cũng biết.
Điều đó có nghĩa là hắn ta vẫn có cơ hội.
Mặc dù chưa diễn tập trước nhưng chuyện đã đến rồi, chỉ có thể bất chấp khó khăn thôi.
Cuộc đời nằm vùng nhiều năm khiến Trần Già có được khả năng phản ứng nhanh.
Cũng rèn luyện ra tố chất tâm lý xuất sắc của Trần Già.
Xét riêng về kỹ năng diễn xuất và tố chất tâm lý, e rằng Lục Khiêm còn không bằng hắn ta, dù sao mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng.
Trần Già vẫn âm thầm cảnh giác, hơn nữa pháp lực trong cơ thể cũng hoàn toàn được điều động, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng ngoài mặt hắn ta lại tỏ ra thoải mái, vừa ngấm ngầm phát tín hiệu cho các trưởng lão khác trong tông môn, vừa kéo dài thời gian: “Các hạ còn chưa báo gia môn.”
"Không cần liên hệ với những cường giả kia trong nội bộ tông môn các ngươi, trước mặt ta, bất cứ thông tin nào của ngươi cũng không gửi đi được đâu.”
Trong ánh mắt của Sa Vị lóe lên ánh sáng của trí tuệ, nhìn thấu mọi thứ.
Giọng nói thể hiện là người có trí tuệ uyên thâm, có thể đối phó với bất cứ việc gì.
"Hơn nữa, ngươi liên hệ với bọn họ có ích gì chứ? Bọn họ đều đã mặc chung chiếc quần với Đại Càn, cũng sẽ không thành tâm thành ý giúp ngươi. Trần Già, hợp tác với ta, ngươi mới có một tương lai huy hoàng thực thụ.”
Không đợi cho Trần Già mở miệng, Sạ Vị đã giới thiệu bản thân trước.
Nghe thấy cái tên ‘Sa Vị’, đồng tử của Trần Già hơi co rút lại, trong ánh mắt lộ ra bảy phần thù hận và ba phần kiêng dè.
"Các hạ cũng là kẻ địch của Ngụy Quân?”
"Từ 'cũng' này dùng rất hay, có điều ngươi còn không xứng làm kẻ địch của Ngụy Quân, vẫn nên lấy Châu Phân Phương làm mục tiêu là tốt nhất” Sa Vị lãnh đạm nói: “Đương Nhiên, có ước mơ luôn là điều tốt. Ngươi có thể lấy việc giết chết Ngụy Quân làm mục tiêu, ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi.”
"Ta cũng có mối thù thâm sâu với Ngụy Quân, cái chết của sự phụ ta, trách nhiệm của Châu Phân Phương và Ngụy Quân là 50/50. Mặc dù là Châu Phân Phương đích thân động thủ, nhưng nếu không có Ngụy Quân, Châu Phân Phương chưa chắc đã dám ra tay với sư phụ ta. Một ngày làm sư phụ, cả đời làm sư phụ, ta và Ngụy Quân, tương đương với có mối thù giết sư phụ, thù này không đội trời chung.”
Trần Già nói năng có khí phách.
Hốc mắt hơi ửng đỏ nhưng từ đầu đến cuối nước mắt vẫn không chảy ra, biểu hiện ra sự nhớ nhung và biết ơn nên có của một đệ tử với sư phụ, đồng thời cũng biểu hiện ra sự mạnh mẽ nên có của một cường giả.
Khóc là thái độ của kẻ yếu.
Thứ mà kẻ mạnh muốn là phục thù.
Trần Già thể hiện đúng rồi.
Từ trên người của Trần Già, Sa Vị nhìn thấy bóng dáng của Ẩn Bí Chi Chủ năm đó.
Nhớ lúc đó trước khi ông ta động thủ với Ẩn Bí Chi Chủ, Ẩn Bí Chi Chủ cũng tôn kính với ông ta như vậy.
Thực sự là hoài niệm mà.
Mặc dù việc khi sư diệt tổ của nghiệt đồ cũng được làm rất hoàn hảo, có điều hiếu đạo cực hạn và không hiếu đạo cực hạn đều có thể bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ.
Về phương diện này, Sa Vị thực ra không lựa chọn.
Đi đến cực hạn đều là nhân tài.
Trong mắt ông ta, Trần Già chính là một nhân tài cao cấp, rất đáng để bồi dưỡng.