Phương Thiên Họa Kích mà Đạo Tổ tặng (4)
"Muốn trả thù sao? Ta giúp ngươi.” Sa Vị khẽ cười, nói.
"Các hạ có thể giúp ta thế nào?”
Trong giọng điệu của Trần Già thể hiện ra sự hoài nghi và không xem trọng vừa phải.
"Trên dưới triều Đại Hàn, gần như đều là người ủng hộ Ngụy Quân. Trong số những kẻ thù của Ngụy Quân, ta và Nguyên Minh chủ của Liên minh người tu chân lại có mối hận thù sâu sắc, Nguyên Minh chủ cũng nằm trong danh sách phải giết của ta. Vì vậy sức mạnh mà ta có thể mượn dùng là rất ít, muốn giết chết Ngụy Quân, nói thì dễ làm thì khó?”
Nói tới đây, Trần Già có chút tuyệt vọng.
Ngụy Quân, hắn ta không muốn giết.
Nhưng Nguyên Minh chủ, hắn ta thực sự muốn giết chết.
Có điều Nguyên Minh chủ quá mạnh.
Về phần làm thế nào để giết chết Nguyên Minh chủ, hiện tại Trần Già cũng không chắc.
Hắn ta chỉ có thể hy vọng rằng Will đủ mạnh.
Nói không chừng Tây Đại Lục có thể giúp mình hoàn thành nguyện vọng.
Đối với những lời tự bạch này của Trần Già, Sa Vị cũng không bất ngờ.
Ông ta bình tĩnh nói: "So với Ngụy Quân, mặc dù Nguyên Minh chủ cũng là một nhân vật nhưng dễ giết hơn nhiều. Tiếp nhận sự giúp đỡ của ta, ngươi muốn giết chết Nguyên Minh chủ, thực ra là một chuyện rất đơn giản.”
Muốn giết Ngụy Quân, thực ra Sa Vị không chắc ăn cho lắm.
Nếu thực sự chắc ăn, ông ta đã tự ra tay rồi, căn bản không cần phí sức như vậy.
Nhưng giết chết Nguyên Minh chủ, Sa Vị chưa từng cảm thấy chuyện này khó khăn.
Trần Già chất vấn: "Các hạ có vẻ khinh thường Nguyên Minh chủ?”
“Chuyện này thì không phải, Nguyên Minh chủ có thể xưng là một nhân vật trí dũng kiệt xuất.” Sự đánh giá của Sa Vị rất khách quan: “Chỉ có điều so với Ngụy Quân, Nguyên Minh chủ căn bản không phải là đối thủ ngang tầm. Đối với ta mà nói, hắn ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ chưa trưởng thành mà thôi, không đáng để nhắc đến. Có lẽ để hắn ta trưởng thành rồi, có thể sẽ mang đến cho ta sự ngạc nhiên vui mừng nhất định, nhưng không chắc chắn sẽ như vậy, dù sao hắn ta cũng không thể hiện ra được loại tư chất thiên bẩm nghịch thiên kia.”
“Vậy thì tại sao các hạ không chọn mượn dùng sức của Nguyên Minh chủ để giết Ngụy Quân?” Trần Già vẫn đang thắc mắc, đồng thời cũng rất tò mò: “Mặc dù ta không muốn thừa nhận nhưng hiện tại Nguyên Minh chủ mạnh hơn ta, nếu hắn ta quyết định muốn giết Ngụy Quân thì khả năng thành công của hắn ta lớn hơn ta.”
“Điều này ta cũng rất rõ, đáng tiếc, ta sớm đã đưa ra sự lực chọn, Nguyên Minh chủ không nằm trong danh sách chọn lựa của ta.” Sa Vị thản nhiên nói.
Trần Già tò mò hỏi: "Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?”
“Đương nhiên, đây không phải là bí mật gì.” Sa Vị không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, thản nhiên nói: “Bởi vì Thần Hậu đang làm việc cho ta, vì vậy ta không thể thu Nguyên Minh chủ về dưới trướng. Đồng ý chuyện của người khác thì phải làm được, so với Thần Hậu, ta cho rằng có thể từ bỏ Nguyên Minh chủ.”
Trần Già hít sâu một hơi.
Thần Hậu đang làm việc cho ông ta?
Khẩu khí của gã này cũng quá lớn rồi.
Nhưng giọng điệu của gã này lại nghiêm túc như vậy, dường như ông ta thực sự không nói dối.
Nếu đây là thật sự. . .
Vậy thì sao Ngụy Quân lại chọc vào kẻ địch mạnh như vậy chứ?
Trần Già không hiểu, nhưng hắn ta đã bị sốc.
“Ngươi không tin lời ta nói?” Sa Vị hỏi.
Trần Già do dự một chút, cuối cùng lắc lắc đầu.
"Mặc dù nghe sởn cả tóc gáy nhưng ta chọn tin ngài.”
Sa Vị cười: “Không tồi, khả năng phán đoán của ngươi cũng khiến ta có chút bất ngờ. Trần Già, thực ra ngươi rất có thiên phú, chỉ có điều ngươi không tự biết thôi.”
“Ta không tự biết?” Trần Già nghe không hiểu lời của Sa Vị.
Sa Vị chỉ bảo, nói: “Ngươi đã đi sai đường rồi, sư phụ mà ngươi gặp cũng là phế vật. Vừa là kiếm vừa là đao, nhưng ngươi lại không có thiên phú gì về kiếm đạo và đao đạo, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.”
Trần Già không phục: “Các hạ, ta đã là người đại tu hành ít ỏi trong thiên hạ này. Hơn nữa, ta vốn xưng hùng nhờ kiếm pháp, sau này đao pháp của ta lại là do Đao Thần đích thân truyền thụ, Đao Thần cũng khen ta có rất có thiên phú về đao pháp.”
"Đao Thần là thứ gì? Ông ta có năng lực đưa ra phán đoán chính xác nhất sao? Ông ta không có năng lực đó.” Sa Vị nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Ta nói ngươi không có thiên phú về đao pháp thì ngươi chính là không có thiên phú. Ngoại trừ Ngụy Quân ra, không ai có thể phủ định nhận thức này.”
Trần Già: "..."
Hắn ta chợt nhớ ra, Ngụy Quân hình như cũng đã từng nói lời tương tự.
Lúc đó Ngụy Quân nói hắn ta đã lựa chọn sai vũ khí rồi.
Nên luyện kích.
Trần Già vừa nghĩ đến đây liền nhìn thấy trong tay Sa Vị xuất hiện một vũ khí rất dài.
Vũ khí này rất giống với thứ mà hắn ta vừa nghĩ đến – Phương Thiên Họa Kích!
Quả nhiên.
Trần Già nghe thấy Sa Vị nói: “Đây là một cây tiên khí đến từ nơi mà các ngươi gọi là tiên giới, đây mới là vũ khí thực sự phù hợp với ngươi. Trần Già, ngươi rất thích hợp luyện Phương Thiên Họa Kích. Trên hai con đường kiếm và đao, cực hạn của ngươi có thể chính là trình độ hiện tại của Nguyên minh chủ. Có điều, nếu ngươi bắt đầu luyện Phương Thiên Họa Kích, tương lai của ngươi sẽ là biển rộng sao trời.”
Trần Già: "..."
Lời nói này có vẻ quen thuộc.
Đúng rồi, Ngụy Quân cũng đã từng nói.
Quan điểm của cường giả thần bí này và Ngụy Quân luôn không bàn mà trùng ý.