Đôi mắt nhỏ, nghi hoặc lớn (1)
Trần Già cảm thấy đây không phải là một sự trùng hợp.
Có lẽ, mình thực sự rất thích hợp tu luyện Phương Thiên Họa Kính?
“Các hạ nói ta đổi sang luyện Phương Thiên Họa Kích, có thể nhờ vũ khí này giết chết Nguyên Minh chủ?” Trần Già hỏi.
Sa Vị bấm đốt tay tính toán, sau đó cười: “Ta đã tính được rồi, Nguyên Minh chủ chắc chắn sẽ chết dưới Phương Thiên Họa Kích của ngươi.”
Thực ra ông ta đang làm màu.
Mối liên hệ giữa Trần Già và Ngụy Quân quá sâu, ông ta căn bản không tính được.
Ông ta chỉ là đang thêm BUFF cho Trần Già thôi.
Giống như trước kia Ngụy Quân thường gửi lời chúc phúc của Thiên Đế cho Trần Già vậy.
Hiện tại Trần Già bắt đầu thu thập lời chúc phúc của Đạo Tổ rồi.
Làn sóng này chính là BU.
Ta, Thiên Đế, tìm kiếm cái chết.
Thế nhưng, càng đánh càng thua, càng thua càng đánh.
Cuối cùng, ta đã đợi được người định mệnh đó.
Ông ta đến rồi.
Xuân Thiên Đô đến rồi.
Gạch bỏ, quá cơ bản rồi, trông có vẻ giống như văn học vịt chiên giòn (*).
(*) Văn học vịt chiên giòn: ý chỉ tình cảm giữa nam và nam, boys’love.
Ngụy Quân vò cục giấy vài cái, ném vào trong giỏ giấy vụn.
Bài phát biểu của Thiên Đế phải trang trọng một chút, nghiêm túc một chút.
Không thể nghe có vẻ không đoan chính được.
Thử dùng kiểu phong cách cổ xem.
Đạo diễn Ngụy tiếp tục múa bút thành văn.
Giờ khắc này, cảnh này, thực sự là danh họa thế giới.
Thiên Đế chuẩn bị nghênh đón thành quả thắng lợi của Đạo Tổ.
Hắn có lòng tin với Đạo Tổ.
Hơn nữa còn chúc phúc cho Đạo Tổ từ tận đáy lòng.
Có điều, Đạo Tổ lại không nóng lòng ra tay với hắn.
Trước khi ra tay với hắn, Đạo Tổ quyết định dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà một lần.
"Ngụy Quân không phải là người dễ dàng giết chết, Trần Già, ta biết ngươi rất nóng lòng muốn giết chết Ngụy Quân nhưng ta hy vọng ngươi có thể khống chế mình. Chỉ khi chịu đựng được sự cô quạnh, cuối cùng mới có thể đón nhận phồn hoa. Vì vậy, ta hy vọng các ngươi có thể dùng người khác để diễn tập một lần trước khi giết Ngụy Quân để tích lũy một chút kinh nghiệm.”
Trần Già hiểu được ý của Sa Vị, ánh mắt sáng lên.
"Người khác mà tiền bối nói, ta có thể biết là ai không?”
"Đúng như những gì ngươi muốn – Nguyên Minh chủ, nói ra thì hắn ta cũng không may, hiện tại dưới trướng của ta, người có thù với hắn ta rất nhiều, vì vậy mặc dù ta và hắn ta không quen biết nhưng quả thực phải giết hắn ta.”
Đối với chuyện này, Sa Vị tỏ vẻ rất không quan tâm.
Đối với ông ta mà nói, Nguyên Minh chủ sống hay chết căn bản không quan trọng.
Thực ra, ông ta cũng lười đi tính toán quá khứ và tương lai của Nguyên Minh chủ.
Nhưng hiện tại Thần Hậu cũng coi như là tận tâm tận lực lăn lộn cùng ông ta, , Nguyên Minh chủ lại muốn giết chết Thần Hậu.
Thượng Quan Uyển Nhi muốn lật đổ Nguyên Minh chủ, vì thế thậm chí còn thuyết phục được Thượng Quan Thừa Tướng đứng ngoài cuộc.
Trần Già lại xem Nguyên Minh chủ là kẻ thù không đội trời chung, hận không thể giết chết hắn ta để cảm thấy sảng khoái.
Trong tình huống như vậy, trong lòng Sa Vị, Nguyên Minh chủ nhất định phải chết.
Giết chết Ngụy Quân, Sa Vị không nắm chắc được bao nhiêu phần.
Nhưng giết chết Nguyên Minh chủ, đối với Sa Vị mà nói, cũng chỉ như một ý nghĩ mà thôi.
Ông ta chỉ không muốn đích thân ra tay.
Có chút rớt giá.
Ông ta cũng không thể khảo nghiệm được năng lực của những người dưới trướng này.
Ý tưởng của Sa Vị là lấy Nguyên Minh chủ ra làm một phép thử nhỏ.
Xem xem có thể luyện ra mấy khối vàng thật không.
Nếu có thể thành công giết chết Nguyên Minh chủ, sau này bảo bọn họ đi thực hiện kế hoạch giết Ngụy Quân, khả năng thành công mới có thể cao hơn.
Theo Sa Vị thấy, lối suy nghĩ này không có lấy một chút bất ổn.
Trần Già vui mừng khôn xiết.
"Tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng không phụ lòng mong đợi của tiền bối. Có điều, thực lực của Nguyên Minh chủ hiện tại ở trên ta, ta cũng chưa luyện hóa Phương Thiên Họa Kích mà ngài cho ta, ta cần thời gian để nâng cao thực lực của mình, như vậy đến lúc hạ thủ với Nguyên Minh chủ mới có thể có cơ hội chiến thắng lớn hơn. "
"Không sai, trước kẻ địch mạnh, vẫn phải suy nghĩ kỹ càng, không được manh động, quả thực là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.”
Sa Vị rất tán thưởng Trần Già.
Không bị thù hận làm mờ đầu óc, từ đầu đến cuối luôn duy trì lý trí, như vậy khi ra tay mới có thể ghi bàn thắng vào phút cuối.
Không nghi ngờ gì nữa, sự lo lắng của Trần Già là có lý.
Nguyên Minh chủ dám xem Thần Hậu là mục tiêu, đương nhiên thực lực cũng không kém.
Vì Nguyên Minh chủ, thậm chí Thần Hậu còn đích thân cầu xin ông ta một lần, hy vọng ông ta có thể thay mình giải quyết mối hậu họa về sau – Nguyên Minh chủ này.
Sa Vị biết trong lòng mình Nguyên Minh chủ không là gì cả, nhưng đối với những người khác trên thế giới này ngoại trừ Ngụy Quân mà nói, Nguyên Minh chủ hoàn toàn xứng đáng là một ngọn núi lớn.
Vì vậy, thận trọng là không sai.
Chỉ là...
“Ta không có nhiều thời gian cho ngươi chuẩn bị.” Sa Vị nói: “Thực lực của Ngụy đảng không thể xem thường, không phải tất cả mọi người đều có thể bị lôi kéo, ta cũng không thể ngăn cách bọn họ ở bên ngoài trong thời gian dài. Vì vậy, thời gian của các ngươi rất có hạn, trước khi Ngụy đảng tập kết lại một lần nữa, các ngươi nhất định phải hoàn thành xong việc giết chết Ngụy Quân.”