Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1464 - Chương 1464. Đôi Mắt Nhỏ, Nghi Hoặc Lớn (2)

Chương 1464. Đôi mắt nhỏ, nghi hoặc lớn (2) Chương 1464. Đôi mắt nhỏ, nghi hoặc lớn (2)

Đôi mắt nhỏ, nghi hoặc lớn (2)

Nếu muốn giết chết Ngụy Quân, thời gian cũng chỉ có hạn như vậy.

Muốn giết chết Nguyên Minh chủ, nhất định phải càng nhanh hơn.

Tất nhiên Trần Già không muốn giết Ngụy Quân.

Có điều, hắn ta vẫn hỏi một câu: “Tiền bối, chúng ta trực tiếp động thủ với Ngụy Quân, có lẽ khả năng thành công còn lớn hơn so với việc giết chết Nguyên Minh chủ, ngài không suy xét một chút sao?”

Sa Vị giễu cợt: "Ngươi biết cái gì? Ngươi căn bản không hiểu Ngụy Quân. Chỉ dựa vào các ngươi hiện tại cũng đòi giết Ngụy Quân? Các ngươi có thể giết sao? Không giết nổi, các ngươi không có năng lực đó, biết không hả?”

Trần Già: "..."

Hắn ta biết rằng thực lực của Ngụy Quân không yếu.

Thế nhưng hắn ta thực sự không cảm thấy thực lực của Ngụy Quân có thể mạnh như Nguyên Minh chủ.

Quả thực không thể hiểu được tại sao gã này lại đề cao Ngụy Quân như vậy.

Có điều, Trần Già không tiếp tục truy hỏi nữa.

Dù sao, đây cũng là một chuyện tốt đối với Ngụy Quân.

Trần Già chỉ nói: "Nếu các hạ đã nói như vậy, vậy ta chỉ có thể gắng hết sức thử xem sao. Chỉ là, đối với ta mà nói, Nguyên Minh chủ vẫn là một ngọn núi lớn, về phần có thể vượt qua ngọn núi lớn này hay không, ta không quá tự tin cho lắm.”

Sa Vị nhìn Trần Già, nhớ đến Thần Hậu.

Thần Hậu cũng rất kiêng dè Nguyên Minh chủ.

"Chủ thượng, Đinh Nguyên chắc chắn không mạnh bằng ta, nhưng ta luôn cho rằng hắn ta có thể tạo ra mối đe dọa cho ta, mối đe dọa trí mạng. Điều ta lo lắng nhất là ta không biết con át chủ bài của hắn ta, mà để đối phó với ta, hắn ta đã chuẩn bị rất rất nhiều năm. Chủ thượng, ta nghi ngờ hắn ta đã sống qua mấy kiếp rồi, thực lực của hắn ta tuyệt đối không chỉ là như trên bề mặt. Ta vẫn phải giữ mạng để làm việc cho chủ thượng, hy vọng chủ thượng có thể thay nô tỳ trừ khử mối đe dọa này.”

Thỉnh cầu này của Thần Hậu, lúc đó Sa Vị đã đồng ý rồi.

Thái độ làm việc cho ông ta của Thần Hậu là rất nghiêm túc.

Hơn nữa, năm đó Thần Hậu đã thắng Nguyên Minh chủ một lần.

Mặc dù Sa Vị cũng cho rằng Nguyên Minh chủ là một nhân tài hiếm gặp, nhưng giữa Thần Hậu và Nguyên Minh chủ, ông ta vẫn lựa chọn Thần Hậu.

Dù sao, người chiến thắng luôn có đặc quyền.

Nguyên Minh chủ có lợi hại thế nào đi nữa thì lúc trước cũng đã thua rồi.

Người thua nên phải trả giá.

Giống như ông ta hiện tại vậy.

Sa Vị biết hậu quả của việc thất bại.

Vì vậy, ông ta đứng về phía kẻ chiến thắng.

Từ phản ứng của Thần Hậu và Trần Già, Sa Vị đã ý thức được Nguyên Minh chủ chắc hẳn đã là kẻ mạnh tuyệt đỉnh nhân gian rồi.

Thậm chí đã vượt qua tuyệt đỉnh nhân gian.

Có điều, ông ta vẫn không xem là gì cả.

Dù sao, cho dù một người giàu nhất thôn trang có nhiều tiền thế nào, đối với cường giả có thể tùy ý hủy diệt cả thôn trang mà nói, có coi là cái gì đâu chứ?

Trong mắt Sa Vị, chỉ có Ngụy Quân.

Chung quy, Nguyên Minh chủ không thể được ông ta đặc biệt coi trọng.

Vì vậy, ông ta vẫn lựa chọn kiên trì với ý tưởng ban đầu của mình.

“Thần Hậu cũng đã nói với ta, Nguyên Minh chủ rất mạnh, thậm chí có khả năng sẽ đe dọa nến nàng ta.” Sa Vị nói.

Nghe thấy Sa Vị nói như vậy, Trần Già kinh ngạc trong lòng.

Mặc dù hắn ta cho rằng Nguyên Minh chủ rất mạnh, nhưng trong lòng hắn ta, khoảng cách chênh lệch giữa Nguyên Minh chủ và Thần Hậu vẫn là rất lớn.

Nhưng bản thân Thần Hậu có vẻ như không nghĩ như vậy.

Nguyên Minh chủ rất có khả năng còn ẩn nhẫn hơn mình tưởng tượng, Trần Già ý thức được điểm này.

Sau đó, hắn ta nghe thấy Sa Vị tiếp tục nói: “Có điều đối thủ càng mạnh mới càng có thể thể hiện được tiềm lực và năng lực của các ngươi.”

Trần Già cố gắng nói: “Tiền bối, ta không phải kiếm cớ cho mình nhưng ta thực sự cần thời gian.”

“Ta biết, ta sẽ cho ngươi thời gian.” Sa Vị nói.

Trần Già nhìn về phía Sa Vị với vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi người nói không có thời gian là ngươi.

Bây giờ người nói cho ta thời gian cũng là ngươi.

Ngươi không cảm thấy trước sau mâu thuẫn sao?

Tự đấm vào mặt mình?

Sa Vị nhìn ra được sự nghi hoặc của Trần Già, thản nhiên nói: “Cho ngươi thời gian, không có nghĩa là cho Ngụy Quân và Nguyên Minh chủ thời gian. Ta dạy ngươi một việc, nhớ lấy, thời gian là tương đối.”

"Thời gian là tương đối?”

"Đương nhiên, mặc dù thế giới này của các ngươi không lớn, nhưng Thời Gian Bí Cảnh vẫn tồn tại, hoàn toàn có thể lợi dụng.”

Nói đến đây, Sa Vị thực sự có chút hứng thú.

"Nội tình của yêu tộc quả thực rất thâm hậu, ở thế giới nhỏ lạc hậu như thế này mà cũng sắp đặt Thời Gian Bí Cảnh cho đời sau, chả trách với thực lực của tên nghiệt đồ kia mà cuối cùng hắn vẫn không lựa chọn thôn tính yêu tộc. Ta nhớ rất lâu trước đó, tên nghiệt đồ kia luôn kêu gào muốn thu thập mấy con kim ô làm thú cưng, thu nhận một số hồ nữ, miêu nữ vào hậu cung, hắn cũng không phải là người yêu hòa bình gì.”

“Tiền bối đang nói gì vậy?” Trần Già không nghe thấy lời lẩm bẩm của Sa Vị.

Sa Vị cũng không giải thích.

Sa Vị chỉ nói: “Yêu tộc có Thời Gian Bí Cảnh, sau này ta sẽ đưa các ngươi vào Thời Gian Bí Cảnh, nắm bắt lấy cơ hội nghìn năm có một này, dốc toàn lực nâng cao thực lực của mình. Phải biết rằng Thời Không Chi Lực là thứ khó nắm bắt nhất, có thể tiến vào Thời Gian Bí Cảnh, vốn đã đại diện cho sự tạo hóa nghịch thiên ở thế giới nhỏ bé này rồi.”

Bình Luận (0)
Comment