Nụ cười của sư phụ do ta bảo vệ (1)
"Ai?"
Cổ Anh vốn đang nắm lấy bàn tay nhỏ của một vị tướng công trông trắng trẻo yểu điệu hơn cả nữ nhi và xem xét tỉ mỉ, sau khi Sa Vị xuất hiện, hắn ta giật mình, trốn sau lưng vị tướng công này.
Phản ứng này...
Sa Vị cảm thấy ghét bỏ.
Nhưng ông ta vẫn ý thức được, ổn rồi.
Ngụy Quân chắc chắn không ưa nổi loại người lưỡng tính này.
“Chẳng trách quan hệ giữa Ngụy Quân và ngươi không tốt.” Sa Vị lắc đầu nói: “Nếu không phải ngươi còn có chút hữu dụng, ta cũng lười để ý đến loại đần độn đảo lộn âm dương như ngươi.”
Cổ Anh: "Ngươi muốn chết sao?”
Sa Vị lười phí lời với Cổ Anh.
Kế hoạch ban đầu của ông ta là quan sát tố chất tổng hợp như tư chất và chỉ số thông minh của Cổ Anh một chút, nếu đạt điểm cao, ông ta vốn muốn sắp xếp cho Cổ Anh tiếp tục ẩn náu trong nội bộ Đại Càn để đâm sau lưng Ngụy Quân.
Nhưng sau khi nghe Trần Già nói xong, Sa Vị ý thức được việc thân phận của Cổ Anh bị bại lộ chỉ là vấn đề thời gian.
Thậm chí quân đội Đại Càn đã biết biết thân phận nội ứng của Cổ Anh, chỉ là giữ hắn ta lại để câu cá thôi.
Từ chỉ số thông minh phơi bày ra của Cổ Anh có thể thấy, loại khả năng này rất lớn, hơn nữa rất có thể đã vô tình trở thành quân cờ của Đại Càn.
Nếu đã như vậy, còn không bằng lợi dụng phế phẩm một phen.
Để Cổ Anh làm nội ứng?
Sa Vị thầm nghĩ hắn ta có thể làm không? Làm không nổi, hắn ta căn bản không có năng lực đó.
Vì thế...
"Tổ chức đã quyết định khôi phục thân phận của ngươi. Cổ Anh, bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể sống dưới ánh mặt trời rồi.”
Cổ Anh có chút bối rối.
"Ý ngươi là gì?"
“Cải tà quy chính đi, ngươi sẽ được dựng thành điển hình, cũng sẽ có được danh lợi.”
Sa Vị không cho rằng Cổ Anh có năng lực làm nội ứng.
Vẫn nên ngoan ngoãn làm một con rối thì tốt hơn.
Vì vậy, Sa Vị chuẩn bị gửi Cổ Anh đến Tây Đại Lục.
Thiên Kiêu Đại Càn đến nhờ cậy Tây Đại Lục.
Vừa hay làm phấn chấn khí thế đã rơi xuống mức thấp nhất gần đây của Tây Đại Lục, khiến lòng quân của Tây Đại Lục tăng vọt trở lại.
Cũng để Cổ Anh lợi dụng phế phẩm một phen.
Tất nhiên Cổ Anh không tuân theo.
Thậm chí hắn ta còn giận tím mặt, muốn lập tức ra tay với Sa Vị.
Sau đó, bị Sa Vị liếc một cái, ‘ùm’ một tiếng liền quỳ xuống.
“Đừng ngụy trang nữa, thân phận của ngươi bổn tọa đã biết rõ rồi. Bổn tọa cho ngươi ba giây suy nghĩ, không đi thì chết, một...”
“Không cần đếm nữa, ta đi.” Cổ Anh trực tiếp ngắt lời đếm của Sa Vị, vẻ mặt nghiêm túc: “Từ trước đến nay sinh tử không phải chuyện mà Cổ Anh ta để tâm, ta chỉ là thích phong cảnh và môi trường nhân văn của Tây Đại Lục mà thôi.”
Sa Vị cười ha ha.
Ông ta biết Ngụy Quân nhất định không vừa mắt loại người này.
Cổ Anh coi như mình không nghe thấy tiếng cười nhạo của Sa Vị, tiếp tục nghiêm túc nói: “Cảm tạ các hạ đã chỉ bảo, ta quyết định rồi – mang thiên phú đến tây hải ngạn.”
Cổ Anh nói muốn mang thiên phú của mình đến tây hải ngạn.
Sa Vị kìm nén lại ham muốn chế giễu của mình.
Thiên phú?
Ngươi có thứ này sao?
Thượng Quan Uyển Nhi Âm Thần Chuyển Thế được Sa Vị đánh giá là ‘thiên phú quá kém’.
Thiên phú của Cổ Anh?
Sa Vị thầm nghĩ thứ vốn không có thì đến đâu để kiếm?
Nhưng nhìn thấy Cổ Anh sắp trở thành người của mình, Sa Vị nhẫn nhịn.
Mặc dù chỉ là món hàng mà Ngụy Quân không ưa.
Thế nhưng, nghiệt đồ ơi, ngươi cũng khiến vi sư trưởng thành rồi.
"Cổ Anh, ngươi nên cảm ơn Ngụy Quân.”
"Hả?"
Cổ Anh nhìn về phía Sa Vị với vẻ khó hiểu.
Cảm ơn Ngụy Quân?
Cái quái gì thế?
"Là tên nghiệt đồ đó đã khiến ta hiểu được, cho dù là sự tồn tại vĩ đại thế nào đi nữa, cũng có khả năng ngã té vào trong tay một số nhân vật nhỏ bé tạm thời trông có vẻ hèn mọn. Vì vậy mặc dù ta không ưa ngươi, nhưng ta không phủ nhận tương lai của ngươi. Cho dù ngươi không có thiên phú, có điều ngươi vẫn có khả năng vô hạn.”
Sa Vị cho rằng mình đã trưởng thành rồi.
Không ưa thì vẫn là không ưa.
Có điều, học được cách tiếp nhận con người và sự việc mà mình không ưa, giấu sự kiêu ngạo sâu trong lòng, cảnh giới đương nhiên càng tiến thêm một bậc.
Mặc dù Sa Vị cho rằng mình hoàn toàn có lý do để kiêu ngạo.
Nhưng ta ưu tú như vậy đấy.
Lời khen ngợi của Sa Vị dành cho Ngụy Quân khiến Cổ Anh ý thức được một điều.
"Ngụy Quân... Rất lợi hại?”
“Đương nhiên.” Sa Vị đưa ra một câu trả lời khẳng định, sau đó bổ sung thêm: “Có điều ngoài ta ra, những người phàm như các ngươi không thể lĩnh hội được sự mạnh mẽ của hắn.”
Cổ Anh khẽ ‘ồ’ một tiếng.
Hắn ta không biết Sa Vị là nam hay là nữ.
Bởi vì thân ảnh của Sa Vị rất mơ hồ.
Đừng nói nam hay nữ, ngay cả chủng loài cũng không biết được.
Nhưng thân là ‘Di Hồng công tử’ nổi danh trong tứ đại công tử bột, Cổ Anh sớm đã nhận ra một chuyện:
Giới tính thật quý giá, chủng loài còn quý hơn, nhưng nếu vì tình mà đánh đổi, cả hai đều có thể vứt bỏ.
Giới tính khác biệt thì sao chứ?
Chủng loài khác biệt thì sao chứ?
Trên thế giới này, không gì có thể ngăn cản được tình yêu đích thực.
Vì thế. . .
"Xem ra tiền bối rất có cảm tình với Ngụy Quân."
Trong mắt Cổ Anh hiện lên ánh sáng cơ trí của người từng trải.
Hắn ta cảm thấy mình đã hiểu rồi.
Vì vậy, hắn ta chọn cách nhờ đến sự giúp đỡ của Ngụy Quân.