Nụ cười của sư phụ do ta bảo vệ (4)
"Rất nhiều, có một lần ngươi nói với ta Cơ Giới Thần Hoàng và ngươi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, kết quả khiến ta giết nhầm Cơ Giới Thần Hoàng, để ngươi nhặt được lợi lớn mà không tốn sức, gần như hoàn toàn thôn tính cơ giới tộc.”
"Còn có một lần, ngươi bày kế lừa ta, để ta nghĩ lầm rằng Tổ Long bị thương, từ đó khơi lên ý niệm tham lam của ta, khiến ta động thủ với Tổ Long, tạo cơ hội cho ngươi để ngươi xuất thế ngang trời và cứu Tổ Long. Con trường xà kia còn cho rằng ngươi là ân nhân cứu mạng của ông ta, ngu xuẩn.”
“Còn có...”
"Khụ khụ, sư phụ, đừng nói nữa."
Ngụy Quân kịp thời cắt ngang hành vi lộ tẩy của Sa Vị.
Bổn Thiên Đế không cần mặt mũi sao?
Nam tử hán đại trượng phu, nhân sinh tại thế ai mà không nói dối một chút chứ?
Có cái gì?
Dựa vào bản lĩnh để lừa ngươi, bổn Thiên Đế tự hào.
Hơn nữa, lúc đó bổn Thiên Đế quả thực đã lừa ngươi, nhưng có phải ngươi thực sự không nhìn ra được rằng chỉ có trời mới biết không?
Tại sao ta lại cảm thấy ngươi đang cố ý thành toàn cho ta nhỉ?
Ngụy Quân không hỏi Sa Vị có phải thực sự cố ý thành toàn cho hắn không, loại chuyện này đương sự có nói thì theo quan điểm của hắn đó cũng không nhất định là thật.
Luận hành động chứ không luận tâm.
Dù sao thì trong thâm tâm của Ngụy Quân rất rõ ràng rằng hắn cuối cùng có thể đi được đến Vạn Giới Chi Điên, người góp công lớn đầu tiên chính là Đạo Tổ.
Sự hỗ trợ của Đạo Tổ dành cho hắn, không chỉ là truyền thụ về mặt võ công.
Sự hỗ trợ của Đạo Tổ là toàn diện.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân thậm chí có chút cảm động.
Mặc dù Đạo Tổ không có ý tốt, mặc dù đối với rất nhiều người, Đạo Tổ là một đại ác ma tuyệt thế, nhưng Ngụy Quân phải thừa nhận rằng Đạo Tổ đối xử với hắn không tệ.
Nên cảm ơn, chí ít thì cảm ơn một chút.
Ngụy Quân là một đứa trẻ tốt biết ân trả nghĩa đền, vì vậy hắn cắn chặt răng nói: “Sư phụ, lần này ta thực sự không lừa người, Thôi bỏ đi, ta và người nói rõ đầu đuôi đi, Cổ Anh, người thực sự không thể dẫn đi, hắn ta thực ra là người của ta.”
Lần này, Ngụy Quân thực sự từ bỏ rồi.
Có thể thấy rằng Sa Vị hiện tại cũng không phải mạnh lắm.
Lực lượng có hạn.
Ngộ nhỡ ông ta vì ra sức giúp đỡ Cổ Anh mà không còn sức lực để giết mình thì làm thế nào?
Đây là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Chính vì vậy, Ngụy Quân không ngại tự vạch trần thân phận Ngụy đảng của Cổ Anh.
"Sư phụ, Cổ Anh thực sự là người của ta, rất lâu trước đó hắn đã cùng ta hóa giải hiềm khích, từ địch thành bạn rồi. Người dẫn hắn ta đi, thực ra là đang giúp ta.”
Ánh mắt của Ngụy Quân thuần khiết như vậy.
Giọng điệu lại chân thành như vậy.
Sa Vị chậc chậc nói: “Có loại cảm giác đó rồi, nghiệt đồ, năm đó lúc ngươi lừa ta cũng chính là kiểu dáng vẻ và giọng điệu như bây giờ, chuyện cũ hiện ra ở trước mắt. Đáng tiếc, sư phụ của ngươi đã không phải là người sư phụ của năm đó nữa rồi. Cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi, vi sư ta đã trưởng thành rồi.”
Ngụy Quân: "..."
"Ngươi nói Cổ Anh là người của ngươi? Quả thực là đang nói đùa. Ngươi cho rằng vi sư ta chưa điều tra qua sao? Trong tứ đại công tử bột, Thượng Quan Tinh Phong mới là người của ngươi, Cổ Anh...ngươi không ưa.”
Cổ Anh: "..." Tại sao ta không đáng được Ngụy Quân coi trọng?
Ngụy Quân: "..." Thành thực mà nói, trong tứ đại công tử bột, hắn thực sự không ưa Cổ Anh nhất.
Dù sao Thượng Quan Tinh Phong chỉ là có chút nghiện ngược đãi thôi, hành sự vẫn rất đáng tin cậy.
Nhậm Dao Dao cũng có không tật xấu gì lớn, chỉ là hiếu thuận một chút.
Cơ Đãng Thiên mang cái danh là người thừa kế của Tào Tặc, theo quan sát của Ngụy Quân, hắn ta thực ra vẫn là một con gà tơ.
Chỉ có Cổ Anh... thực sự là người đến không từ chối, khẩu vị cực tốt.
Khẩu vị của Ngụy quân khá thanh đạm, vì vậy sở thích không giống với Cổ Anh cho lắm.
Không ai hiểu đồ đệ bằng sư phụ.
Chỉ là...
"Sư phụ, lần này thật sự không phải là sói đến, ta thực sự thực sự không lừa người.”
"Được rồi, đừng nói nữa. Nghiệt đồ, nhận rõ một chuyện nhé, vi sư không còn mạnh như trước, vì vậy cũng không ngạo mạn như trước, sẽ không nhảy vào những hố bẫy thiển cận kia đâu. Cổ Anh từ nay trở về sau chính là người dưới trướng ta, chấp nhận hiện thực đi, ngươi cũng không thay đổi được chuyện này đâu, ta nói đấy.”
Sa Vị đã nhìn thấu mánh khóe của Ngụy quân, không phí lời với Ngụy quân nữa.
Ngụy Quân hận.
"Sư phụ, người sẽ hối hận, ta là muốn bảo vệ vinh quang của sư đồ chúng ta, ta không muốn khiến người hối hận không kịp.”
Bổn Thiên Đế đã từng bị tứ đại công tử bột hãm hại.
Thực sự không muốn sư phụ ngươi cũng bị hãm hại một lần.
Sa Vị cười ha ha: “Hối hận? Vi sư ta không bao giờ hối hận, cho dù là thu nhận một đồ đệ như ngươi, lại bị ngươi chặt thành nhiều mảnh, ta cũng chưa từng hối hận. Kẻ yếu mới hối hận về quá khứ, kẻ mạnh chỉ nhìn về tương lai.”
Vào lúc này, vẻ huênh hoang của Sa Vị được kéo lên vô tận.
Đương nhiên, điều này nằm trong suy nghĩ của ông ta.
Ngụy Quân không đành lòng nhìn thẳng.
Hắn chỉ có thể hy vọng sư phụ hờ thực sự sẽ không hối hận.
Mình làm màu, cuối cùng cũng phải thừa nhận trong nước mắt.
Sư phụ à, mặc dù ngươi tiến bộ rồi nhưng mắt nhìn còn kém xa so với ta.
Cổ Anh không đáng tin cậy, nhất định phải cho Nho gia nhiều lợi ích hơn, đó mới thực sự là những người muốn giết bổn Thiên Đế.