Nụ cười của sư phụ do ta bảo vệ (3)
Hắn chỉ nhìn thấy một khối không khí.
Không có giới tính.
Không có chủng loài.
Nhưng Sa Vị chính là đang đứng ở đó.
Rõ ràng, Sa Vị không phải là một khối không khí.
Điều này chỉ có thể chứng minh một điều:
Thiên Đế và Đạo Tổ thật sự chỉ có thể đập lộn nhau.
Không ai có thể nhìn thấu nội tình của ai.
Mặc dù điều này rất bình thường nhưng Ngụy Quân vẫn có chút tiếc nuối.
Sa Vị đang trong dự đoán.
Ông ta thản nhiên nói: “Chúng ta không nên gặp nhau vào lúc này, ta nghĩ rằng ngươi nên biết về sự hiểu ngầm giữa chúng ta.”
Cổ Anh lại lần nữa phiên dịch lời nói của Sa Vị:
"Ngươi không hiểu về tình cảm."
Hắn ta không biết Ngụy Quân có nghe hiểu ý ngoài lời của Sa Vị hay không, là một đại sư về khía cạnh này, Cổ Anh có chút sốt ruột, rất muốn phiên dịch cho Ngụy Quân một chút.
Có điều hắn ta đã kiềm chế lại.
Dù sao, ngộ nhỡ bị Sa Vị thuận tay tát chết thì quá oan uổng rồi.
Hắn ta đã đưa ra một sự lựa chọn sáng suốt.
Ngụy Quân cũng không biết tại sao Sa Vị lại nói như vậy, hắn khẽ cười, nói: “Theo kế hoạch ban đầu, quả thực không định gặp mặt sư phụ sớm như vậy, có điều kế hoạch lại không nhanh bằng sự thay đổi, ta nhận được lời cầu viện của Cổ Anh, hiện tại hắn ta lại là Thái Sử công của Đại Càn, đương nhiên phải bảo vệ tướng lĩnh của Đại Càn bọn ta. Sư phụ, người có kế hoạch gì cứ nhắm vào ta là được, hà tất phải làm tổn thương người vô tội?”
"Tổn thương người vô tội? Nghiệt đồ, ngươi không nhìn ra rằng ta đang quan tâm đến bọn họ sao?” Sa Vị nói.
Ngụy Quân thở dài trong lòng:
Ta nhìn ra rồi.
Vì vậy mới lo lắng cho ngươi.
Ngươi quan tâm đến Sa Vị đảng thì không sao.
Không thể cũng quan tâm đến Ngụy đảng được.
Cổ Anh lại là Ngụy đảng ngoan cố.
Ta đây thực sự là vì muốn tốt cho ngươi.
“Sư phụ, người đã từng nghĩ rằng có lẽ bọn họ căn bản không cần sự tạo hóa của người chưa?” Ngụy Quân hỏi.
Sa Vị cười: “Thứ ta cho, bọn họ không có tư cách từ chối, cũng sẽ không từ chối.”
Ngụy Quân: "..."
Đây là...
Ngươi cho quá nhiều rồi.
Ta cũng không thể từ chối.
Chứ đừng nói đến bọn họ.
Nhưng điều mà bổn Thiên Đế lo lắng chính là ngươi đã cho quá nhiều.
Ngộ nhỡ thực sự bồi dưỡng được Cổ Anh rồi thì làm thế nào?
Sa Vị dường như cũng đoán được ý nghĩ của Ngụy Quân, hoặc là sự xuất hiện của Ngụy Quân đã giúp ông ta chứng thực được một suy đoán, khiến Sa Vị càng thêm quyết tâm dành được Cổ Anh.
"Thành thật mà nói, ta không ngờ ngươi sẽ ra mặt vì một tên Cổ Anh cỏn con, với tư chất tài hoa và thân phận của Cổ Anh, vốn không nên có được sự chú ý lớn như vậy của ngươi, trừ khi...”
Khi Sa Vị nói đến đây, trái tim Ngụy Quân và Cổ Anh đều lập tức nâng lên.
Chẳng lẽ Sa Vị đã nhìn ra rồi?
"Trừ khi trên người Cổ Anh có mưu tính của ngươi hoặc của Đại Càn, một khi hắn ta rời khỏi Đại Càn, tất cả kế hoạch đều sẽ đổ bể.”
Sa Vị cười nhẹ, tiếng cười tràn đầy vẻ tự tin rằng mọi thứ đều nằm trong tay.
"Xem ra ta đoán không sai, Cổ Anh chính là một tên đần độn, là mồi câu được cố ý thả ra của quân đội Đại Càn. Quân đội Đại Càn sớm đã biết thân phận nội ứng của Cổ Anh, sở dĩ giữ hắn ta và không vạch trần chỉ là vì muốn câu cá mà thôi, con cá muốn câu được ở đây có thể là Trường Sinh tông, cũng có thể là Tây Đại Lục. Một khi Cổ Anh đào thoát, kế hoạch này sẽ hoàn toàn thất bại, sẽ xôi hỏng bỏng không.”
"Nghiệt đồ, đây giống như là bút tích của ngươi, ta đoán, kế hoạch này là do ngươi đích thân lập ra, vì vậy ngươi mới quan tâm đến Cổ Anh như vậy.”
"Vậy mà nước cờ nhàn vô tình của ta lại xáo trộn bố cục của ngươi. Thú vị, thật là thú vị, niềm vui bất ngờ.”
Cổ Anh ngẩn tò te.
Ngụy Quân trố mắt đứng nhìn.
Suy luận của Sa Vị có lý, có cơ sở, logic đâu ra đó, kín kẽ, khiến người ta tín phục.
Nếu không phải Ngụy Quân biết không có chuyện như vậy, suýt chút nữa hắn đã tin rồi.
Đừng nói đến Ngụy Quân, Cổ Anh cũng suýt chút nữa tin rồi.
Hóa ra quân đội Đại Càn sớm đã biết hắn ta là nội ứng.
Hóa ra ý nghĩa tồn tại của hắn ta là là để câu cá.
Sai sót mà, vậy mà lại bị nhìn ra rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ thất thố của Ngụy Quân, Sa Vị càng cười vui vẻ hơn.
"Xem ra bị ta nói trúng rồi, nghiệt đồ, những thủ đoạn kia của ngươi đều đã sử dụng với ta rồi, ngươi có bản lĩnh kỹ năng gì, ta đều biết rõ, ngươi tưởng rằng có thể lừa được ta sao?”
Cổ Anh hoàn toàn kinh ngạc.
Thủ đoạn của Ngụy Quân đều đã được sử dụng với ngươi rồi?
Xin hỏi dài ngắn thế nào?
Độ cứng ra sao?
Thương pháp có đạt đến mức thành thục không?
Cổ Anh rất muốn mở miệng hỏi.
Dù sao hắn ta cũng cảm thấy rất hứng thú.
Có điều, nếu hắn ta thử nói trực tiếp với ông ta, có thể sẽ lìa đời.
Vì vậy, hắn ta đã kiềm chế bản thân mình lại.
Nhưng Ngụy quân lại không kiềm chế được.
Ngụy quân rất đau lòng.
"Sư phụ, người đã hiểu lầm ta, hiểu lầm rất lớn, thực ra ta hoàn toàn vì muốn tốt cho người.”
"Phụt."
Sa Vị không nhìn được mà bật cười thành tiếng.
"Bản thân ngươi có tin lời này không?"
"Sư phụ, ta nói nghiêm túc, có khi nào ta lừa gạt người chứ?”