Sự kế thừa của Ngọa long phượng sồ (3)
Hắn đã hiểu rồi.
Tiết tướng quân cũng đoán được Lâm tướng quân đang cố ý muốn được an ủi.
Nhưng mà quan trọng sao?
Cái này giống như một cặp đôi rơi vào bể tình, trong lúc yêu nhau đối phương cố ý làm nũng để đòi được an ủi, ngươi biết rõ đối phương là giả vờ, nhưng nếu như vạch trần thì ngươi xứng đáng độc thân cả đời.
Đây là thú vui tình cảm của người ta.
Ngụy Quân vốn là có ý tốt tốt muốn khuyên Lâm tướng quân nghĩ thoáng một chút, đừng thương tâm quá độ, càng không nên bởi vậy mà sinh ra hiểu lầm đối với Cổ Anh, lỡ đâu nàng thật sự tìm cơ hội giết chết Cổ Anh, vậy thì thật sự tai nạn rồi.
Lâm tướng quân trời sinh giá trị vũ lực quá dũng mãnh, vừa bởi vì hoàn cảnh thế giới sau khi bị lão sư cải tạo giới hạn trên càng cao, Ngụy Quân thật sự lo lắng Lâm tướng quân sẽ vì vậy mà mất kiểm soát, từ đó uy hiếp đến tính mạng Cổ Anh.
Bây giờ, Ngụy Quân đã ý thức được sự ngây thơ của mình.
Trời mưa đường quá trơn, lòng người quá phức tạp.
Nhân gian chiêu trò thâm sâu, hắn muốn về Thiên đình.
Tại cái thế giới khắp nơi đều tràn ngập Lang Gia bảng (lyb) này, Ngụy Quân chỉ có nghĩ đến sư phụ hờ, mới có thể cảm nhận được một tia ấm lòng.
Bất lực.
Nhìn đi nhìn lại, vẫn là hai người chúng ta đơn thuần nhất.
Khó trách chúng ta lớn mạnh nhất.
"Các ngươi tiếp tục, là ta tự mình đa tình rồi." Ngụy Quân xua tay: "Những người của Vinh quốc phủ, nhờ các ngươi chiếu cố vậy."
Vinh quốc phủ bị xét nhà rồi.
Nhưng mà người của Vinh quốc phủ không bị lưu đày toàn bộ, có một số vẫn được bảo lãnh lại.
Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, thêm nữa trước kia Cổ Anh "lãng tử quay đầu", bỗng nhiên nổi tiếng trở thành con trời, tình cảnh trước kia của bọn họ được cải thiện rất nhiều.
Hiện tại cùng với Cổ Anh "đầu hàng địch bán nước", lập tức trở về dáng vẻ ban đầu.
Ngụy Quân không quên những người này, tuy rằng Ngụy Quân cũng không cho rằng bọn họ oan uổng, dù sao năm đó đi theo Vinh quốc phủ hưởng thụ rất nhiều đặc quyền không thuộc về bọn họ, vậy hiện tại xui xẻo theo Vinh quốc phủ cũng rất hợp lý.
Nhưng nếu thật sự không phải Cổ Anh thông đồng với địch bán nước, nên chiếu cố thì vẫn phải chiếu cố một chút.
Ngươi không thể để cho người của mình đi làm nội gián ở địch quân, còn để cho người nhà của nội gián bị bắt nạt đủ thứ.
Nếu chơi như vậy thật, vậy làm nội gián ba năm lại ba năm, cuối cùng xác suất nội gián thật sự trở thành lão đại của quân địch sau đó khăng khăng một mực đi theo đối phương là rất lớn.
Làm người phải giữ lòng từ bi trường tồn.
Trái tim chính nghĩa.
Ngụy Quân chưa từng quên điều này.
Vừa nghĩ đến đây, trên người Ngụy Quân có một luồng sáng.
Thiếu chút nữa sáng mù mắt của Lâm tướng quân và Tiết tướng quân.
Tiết tướng quân: "Ngụy đại nhân đây là. . . lại đột phá rồi?"
Lâm tướng quân vui mừng thật lòng khâm phục: "Ăn cơn đi ngủ thăng cấp, Ngụy đại nhân, thiên phú của ngươi cũng tốt quá rồi, có thể đừng nỗ lực như vậy không?"
Ngụy Quân muốn đánh người.
"Tiểu phú bà" này nói chuyện chọc tức người quá rồi.
Trực tiếp cầm đao đâm vào lồng ngực của hắn.
"Lão tử chưa từng nỗ lực." Ngụy Quân không nhịn được chửi thề.
Hắn có thể làm gì đây?
Thế giới bị sư phụ hờ cải tạo rồi, giới hạn trên của thực lực tăng lên trên diện rộng, trước kia rất nhiều cường giả bị một số cửa quan ngăn cản, gần nhất thực lực đều đột nhiên tăng mạnh.
Ngụy Quân ngược lại chưa từng bị mắc kẹt ở cửa quan.
Nhưng mà mặc cho hắn rất cố gắng khống chế mình không được tu luyện, có một số chuyện vẫn không ngăn được.
Thật là ăn uống ngủ nghỉ thực lực cũng tiến bộ.
Hắn cũng rất tuyệt vọng.
Đối với sự tuyệt vọng của Ngụy Quân, Lâm tướng quân tỏ vẻ khinh bỉ.
"Ngụy đại nhân, không cần giải thích, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật. Ngươi chơi chiêu này ta biết, Tiết tỷ tỷ nhà ta cũng từ nhỏ bị người khác coi là thiên tài, cũng nói mình chưa bao giờ cố gắng, sau đó quay đầu liền âm thầm khổ cực tập luyện."
Tiết tướng quân giơ tay vỗ một cái vào phía dưới chiếc eo thon của Lâm tướng quân, oán trách nói: "Có ngươi nhiều lời, đáng ghét."
Ngụy Quân: ". . ."
Hai người này còn rải cơm chó nữa?
Tức run lạnh rét.
Dân phong của Đại Càn đã sa đọa đến mức độ này rồi sao?
Nói là đế chế phong kiến bảo thủ mục nát mà?
Ngụy Quân không muốn để ý hai nữ nhân này nữa.
Giờ khắc này, hắn rất nhớ mèo nhỏ.
Nếu Ma Quân có ở đây, hắn còn có thể đem Hạo Nhiên Chính Khí đột nhiên tăng mạnh gần đây của mình để truyền cho mèo nhỏ một ít.
Đáng tiếc, Ma Quân cũng đi bế quan rồi.
Ngụy Quân chỉ có thể bất đắc dĩ tự mình lưu trữ lại.
Sau đó. . .
"Hình như ta sắp thành thánh rồi." Ngụy Quân ngửa mặt lên trời thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lâm tướng quân và Tiết tướng quân nhìn nhau một cái.
Bọn họ đều bị Ngụy Quân ra vẻ rồi.
Chờ sau khi Ngụy Quân đi, Lâm tướng quân còn trào phúng nói: "Tiết tỷ tỷ, ngươi nói xem có phải Ngụy Quân đang cố ý thu hút sự chú ý của chúng ta hay không?"
Tiết tướng quân khẽ cười nói: "Tần Nhi, ngươi thật biết nói đùa. Nhan sắc Ngụy Quân như vậy, còn cần phải dùng loại thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của chúng ta sao? Hắn dùng mặt là đủ rồi."
Lâm tướng quân không thể phản bác, cho nên lựa chọn dứt khoát thay đổi chủ đề: "Ta đăng báo cắt đứt quan hệ với Cổ Anh, Tiết tỷ tỷ ngươi nói xem nó có giúp ích gì đối với chuyện cải thiện tình cảnh của hắn không?"