Chung quy vẫn là gửi gắm nhầm chỗ rồi (3)
So sánh với nhau mà nói, Nữ thần Trí Tuệ rất hiển nhiên không có sự kiên nhẫn như vậy.
Hơn nữa. . .
Nàng còn phải đi bịa một lời nói dối, mệt lắm.
Cho nên Nữ thần Trí Tuệ trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.
"Lui ra đi, làm tốt chuyện mà ngươi nên làm."
Will mang một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn cung kính cáo lui.
Hắn chỉ là một tín đồ, khẳng định cũng không thể đuổi theo nữ thần đòi được giải thích.
Chút hiểu biết này thì Will vẫn có.
Có điều sau khi rời khỏi cung điện của Nữ thần Trí Tuệ, Will nhìn thấy một người quen thuộc —— Dewey.
Lúc hắn nhìn thấy Dewey, Dewey cũng đã nhìn thấy Will, chủ động tới chào hỏi Will.
"Nguyên soái, đến bái kiến nữ thần?"
"Phải, trí tuệ của nữ thần khiến ta sùng bái, cảm tạ nữ thần khoan dung, cho ta sự thành toàn lớn nhất."
Will biểu đạt với Dewey kính ý của mình dành cho Nữ thần Trí Tuệ.
Bởi vì hắn biết những lời mà hắn nói với Dewey, Nữ thần Trí Tuệ khẳng định biết được.
Mặt khác, Dewey cũng là người của gia tộc Tulip.
Mà hắn kết giao thân thiết với gia tộc Tulip.
Cho nên mọi người đều là người một nhà.
Nếu là người một nhà, tất nhiên không cần giấu giếm.
Dewey cũng rất hài lòng với thái độ của Will, cười nói: "Nữ thần trước nay đều trí tuệ uyên bác, tâm địa thiện lương. Có nữ thần làm hậu thuẫn cho chúng ta, nguyên soái không cần lo lắng."
"Quả thật như thế." Will gật đầu, sau đó kỳ quái nói: "Ngươi đến cùng với nữ thần?"
"Đúng, ta đến để tiếp tục đàm phán với Càn quốc."
Nói tới đây, sắc mặt Dewey có chút biến hóa, giọng điệu cũng biến lạnh hẳn lên.
"Ta muốn khiến cho một vài người phải trả giá."
Will phút chốc liền ý thức được Dewey đang nói đến ai.
"Tứ Hoàng tử?"
"Ta không biết là mình bị hắn lừa bịp, hay là sau đó hắn đã xảy ra biến hóa khác. Tóm lại, ta cho rằng Tứ Hoàng tử là một người không có chủ nghĩa tín ngưỡng, gió chiều nào theo chiều nấy."
Đánh giá của Dewey về Tứ Hoàng tử mười phần khách quan, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm của mình.
"Hắn chỉ đặt nặng lợi ích, không hề có cảm tình. Ta không hiểu vì sao hắn lại phản bội chúng ta, cũng không hiểu vì sao hắn lại quỳ liếm Ngụy Quân. Ta từng tiếp xúc với hắn, nỗi oán hận của hắn đối với Ngụy Quân không giống là giả. Ta nghi ngờ có âm mưu trong này, ta nhất định phải điều tra rõ ràng. Sau đó, khiến hắn phải trả cái giá thích đáng."
Hải Hậu với hắn có quan hệ huyết thống.
Hải Hậu có kết cục như vậy, có thể nói hắn phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Đương nhiên, Dewey cũng có lời muốn nói.
Nếu không phải Nữ thần Trí Tuệ đích thân căn dặn hắn, đối với Tứ Hoàng tử có thể giao phó trọng trách, hắn cũng sẽ không cho Tứ Hoàng tử nhiều lợi ích như vậy, để cho Tứ Hoàng tử trưởng thành nhanh như vậy.
Nhưng mà lý do này Deweyy chỉ có thể nói ở trong lòng, căn bản không dám nói ra ngoài.
Oan ức chỉ có thể là hắn gánh.
Nữ thần vĩnh viễn sẽ không sai.
Sai chỉ có thể là loại người phàm như hắn.
Cho nên, hắn bắt buộc phải lấy công chuộc tội, bằng không hắn chính là đầu sỏ gây nên thất bại của trận chiến Tây Đại Lục trước đó.
Cho dù Dewey là thành viên trung tâm của gia tộc Tulip, nhưng mà áp lực hiện tại của Dewey cũng rất lớn.
Will có thể lý giải áp lực này của Dewey.
Thất bại luôn phải có người gánh tội.
Hải Hậu đã chết rồi, người chết được xem là lớn nhất.
Cho nên gánh tội đương nhiên phải là người còn sống.
Will có chút đồng tình Dewey.
"Ta tin tưởng ngươi có thể làm được, có cần ta giúp gì không?" Uy Nhĩ hỏi.
Dewey cũng không khách khí, bởi vì ngoại giao vốn dĩ đi cùng với chiến tranh.
Ở trên chiến trường không lấy được, trên bàn đàm phán cũng rất khó lấy được.
Cho nên hắn nói thẳng: "Duy trì áp lực đối với Đại Càn, thái độ càng cứng rắn càng tốt, như vậy mới trợ giúp ta triển khai công việc. Đương nhiên, tất cả vẫn là sự phù hộ của thần minh."
Cái này Dewey cũng không phải là đang thuần túy ninh bợ.
Cục diện hiện tại của quân đội Tây Đại Lục ở Đại Càn vốn không tốt, thậm chí có thể nói là nguy hiểm.
Hiện tại có thể lại một lần nữa hình thành cục diện đối đầu, một bên là cảm ơn Sa Vị đánh mọi người một vố không kịp trở tay, còn lại phải cảm ơn ba vị thần minh của Tây Đại Lục.
Sự xuất hiện của bọn họ, làm cho quân đội Đại Càn bình tĩnh lại.
Dù sao thì sức uy hiếp của thần minh vẫn là rất mạnh.
Mượn sức uy hiếp của thần minh, Dewey - vị đại thần ngoại giao Tây Đại Lục này mới có thể có thêm nhiều không gian để thi triển tài hoa.
Will nhắc nhở nói: "Có thể mượn thế lực, nhưng không được thiếu cảnh giác. Càn quốc không phải là đối thủ dễ dàng như vậy, hơn nữa bọn họ thiếu sự kính sợ đối với thần minh."
"Ta hiểu, yên tâm, ta không phải đang chiến đấu một mình. Ở Càn quốc, chúng ta cũng có minh hữu." Dewey rất có lòng tin đối với điều này.
Lần thứ hai đi sứ Đại Càn, hắn thề phải rửa sạch nỗi nhục của mình.
Tuyệt đối sẽ không giống như lần đầu tiên, bị một kẻ tầm thường như Tứ Hoàng tử đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Lần này Nữ thần Trí Tuệ đã đích thân đến, có Nữ thần Trí Tuệ làm hậu thuẫn cho hắn, Dewey tràn đầy tự tin.
Hắn biết hắn không phải đang chiến đấu một mình.
Nghĩ đến đây, Dewey nghiêm túc nói: "Ngươi nói rất đúng, người Càn quốc thiếu sự kính sợ đối với thần minh, Tứ Hoàng tử cũng thiếu sự kính sợ đối với của ta. Nhưng mà ta cam đoan với ngươi, phản kích sẽ bắt đầu từ bây giờ. Ta sẽ thay đổi tất cả điều này, ta sẽ khiến Tứ Hoàng tử khi lần nữa nhắc tới ta, sẽ tràn đầy sự kính sợ."