Chung quy vẫn là gửi gắm nhầm chỗ rồi (4)
Will muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nói: "Dewey, ta khuyên ngươi trước hết không nên quá tự tin."
Dewey nhíu mày nói: "Will, ngươi đang nghi ngờ ta, hay là đang nghi ngờ nữ thần bọn họ?"
Cái mũ này chụp quá lớn rồi.
Will không dám nhận.
Có điều hắn cũng không hoảng.
Hắn chỉ lắc đầu nói: "Ta từng đọc qua rất nhiều sách sử, từ trong lịch sử ta học được một chuyện —— một người trước khi thành công, càng tràn đầy tự tin, thì lại càng dễ dàng thất bại thảm hại. Cho nên ta hy vọng ngươi khống chế được bản thân mình trước, đợi đến khi ngươi hoàn toàn dẫm đạp Tứ Hoàng tử dưới chân, rồi bày tỏ ý chí to lớn của ngươi cũng không muộn."
"Lời ngươi nói có đạo lý nhất định."
Dewey có thể nghe được lời khuyên.
Dù sao tốt xấu gì hắn cũng là n đại thần goại giao của Tây Đại Lục, chút tố chất cơ bản này vẫn phải có, bằng không cũng không đi được tới bước này.
Dewey chỉ là cảm thấy uất ức.
Nếu là bị Ngụy Quân lừa gạt một vố thậm chí là đánh bại, vả mặt, Đỗ Uy đều có thể nhịn. Danh tiếng của Ngụy Quân ở bên ngoài, hơn nữa còn làm cho Nữ thần Trí Tuệ và các thần minh khác đều mười phần kiêng dè, ở Đại Càn cũng quyền cao chức trọng.
Bại bởi Ngụy Quân, không mất mặt.
Hắn thậm chí có thể cười cho qua, thoải mái nói mình kỹ năng không bằng người khác, bại bởi đối thủ mà thần minh đều kiêng dè. Hắn tin rằng nói như vậy người khác cũng sẽ không nghi ngờ hắn, chỉ thấy rằng hắn nói có đạo lý.
Nhưng mà. . .
Hắn bại bởi Tứ Hoàng tử.
Trong mắt hắn là một tên phế vật.
Trong mắt người đời là một con sâu gạo.
Quan trọng nhất là, Tứ Hoàng tử còn giết người từ trong tư tưởng.
Dewey mặc dù ở Tây Đại Lục xa xôi, nhưng mà cũng thấy được cuộc phỏng vấn của Lâm tướng quân đối với Tứ Hoàng tử trên báo《 Phá Hiểu 》.
Ở trong cuộc phỏng vấn, Tứ Hoàng tử chủ yếu làm ba chuyện.
Thứ nhất: Cảm ơn Ngụy Quân;
Thứ hai: Tẩy trắng bản thân;
Thứ ba: "Cảm ơn" Dewey.
Nói tới có thể người đời không tin, sau khi xem xong cuộc phỏng vấn của Tứ Hoàng tử, hai người tức giận nhất trên thế giới này, một người là Ngụy Quân, người còn lại chính là Dewey.
Dewey không biết Ngụy Quân bị nhói lòng đến mức nào.
Dù sao sau khi hắn xem xong cuộc phỏng vấn của Tứ Hoàng tử, trái tim vỡ nát thành tám mảnh.
Chung quy vẫn là một mảnh chân tình gửi gắm sai chỗ rồi.
Một mình hắn gánh vác toàn bộ.
Bị Tứ Hoàng tử đâm dao, "cảm ơn" .
Sau đó, Hải Hậu lại đột ngột chết một cách khó hiểu.
Dewey ở Tây Đại Lục quả thực sống một ngày dài như một năm.
Nếu không thể rửa sạch sự sỉ nhục này, hắn sẽ sống cả đời trong ám ảnh.
Dewey tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện này.
Cho nên, lần này hắn cùng với thần minh đến đây một lần nữa, thật ra là bản thân chủ động yêu cầu.
Hắn phải rửa sạch nỗi nhục.
Hắn muốn Tứ Hoàng tử phải trả giá đắt.
"Ta đi đây."
Dewey từ biệt Will, một đường hướng về phía đông.
Bóng lưng kiên nghị mà quyết tuyệt.
Nhìn bóng lưng rời đi của Dewey, Will không biết vì sao, cứ cảm thấy có một cảm giác bi tráng.
Cũng chính vì Ngụy Quân không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu không thì đã ghép cho Dewey một bài BGM* "Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc vi vu".
(*)background music
Lúc này Ngụy Quân còn đang suy nghĩ về vấn đề làm thế nào để vận chuyển.
Vận chuyển là một kỹ thuật.
Ở phương diện này, sư phụ hờ đã đạt đến thành công lớn, nhưng Ngụy Quân cảm thấy mình cũng chỉ mới nhập môn.
Đối với việc mình phải làm như thế nào để giúp ba vị thần minh của Tây Đại Lục tăng cường thực lực, đến bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ được biện pháp cụ thể.
Có điều về phương diện làm thế nào để giúp Nho gia tăng cường thực lực, Ngụy Quân đã nghĩ ra biện pháp rồi.
Ngay lúc Ngụy Quân chuẩn bị thực thi đại kế vận chuyển của mình, Tứ Hoàng tử cũng đã nhận được tin tức mới nhất.
"Tin tức chính xác không?"
"Điện hạ yên tâm, tuyệt đối chính xác."
"Tốt quá rồi, lão Dewey đã trở lại rồi."
Khóe miệng Tứ Hoàng tử lộ ra nụ cười tươi tự đáy lòng.
"Thanh xuân của ông, cũng đã trở lại."
Thuộc hạ của Tứ Hoàng tử có chút lo lắng: "Điện hạ, hiện tại Dewey đã biết lập trường của người, có khi nào hắn sẽ gây bất lợi cho người không?"
"Đương nhiên có, nhưng mà ngược với hận chính là yêu. Lão Dewey hận ta, chứng minh hắn còn quan tâm ta."
Trong ánh mắt Tứ Hoàng tử lóe ra ánh sáng.
"Nhớ năm xưa Minh Châu có thể từ hai mươi nữ binh gây dựng thành thống soái thiên quân vạn mã như bây giờ, cho dù ta không có năng lực của Minh Châu, làm cho lão Dewey sập bẫy hai lần ở trong tay ta cũng không phải là vấn đề."
"Điện hạ, người đã có kế hoạch?"
"Quả thật đã có kế hoạch."
Tứ Hoàng tử tự đánh giá bản thân không phải rất thông minh.
Nhưng mà Tứ Hoàng tử có một ưu điểm:
Hắn biết tự lượng sức mình.
Nếu như mình không phải rất thông minh, vậy thì làm đơn giản hóa vấn đề phức tạp.
Ở trên chiến trường thống soái thiên quân vạn mã, hắn không làm được.
Ở hậu phương bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở vạn dặm bên ngoài, hắn cũng làm không được.
Nhưng mà lừa gạt một đại thần ngoại giao, làm tổn hại thêm một chút tài nguyên của Tây Đại Lục, Tứ Hoàng tử cảm thấy mình có thể làm được.
"Ta đã lấy quá nhiều lợi ích từ chỗ của lão Dewey, lại đi tìm hắn đầu hàng lần nữa, khẳng định là vô dụng, lão Dewey cũng sẽ không dễ dàng bị ta lừa lại lần nữa, vẫn nên tôn trọng IQ của hắn một chút. Nếu đã như vậy, bổn cung sẽ tìm cách khác, mang phát ngôn đầu hàng của Cổ Anh đến đây, bổn cung phải xem lại một lần nữa."