Thân bằng chí ái, huynh đệ tay chân (2)
"Điện hạ, lần này khả năng phải để người chịu ấm ức rồi."
Thượng Quan Thừa tướng sắc mặt rất nghiêm túc.
Thậm chí có chút trầm trọng.
"Dewey lần này đến với ý đồ không tốt, chúng ta lại không muốn trở mặt với Tây Đại Lục ngay bây giờ. Cho nên, điện hạ, ngài phải đảm đương nhiều một chút."
Thượng Quan Thừa tướng dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Tứ Hoàng tử.
Hắn rất lo lắng Tứ hoàng tử còn trẻ đầy khí lực, bất chấp đắc tội với Dewey, sau đó khiến cho Đại Càn tiến thoái lưỡng nan.
Cục diện hiện tại của Đại Càn rất vi diệu, rất khó nói là tốt hay không tốt.
Ở trạng thái kiềm chế lẫn nhau, nhất động không bằng nhất tĩnh.
Thượng Quan Thừa tướng muốn duy trì tình trạng hiện tại.
Điều kiện tiên quyết là Tứ Hoàng tử phải phối hợp.
Nhưng mà cái tính khí này của Tứ Hoàng tử, hắn cũng từng tìm hiểu qua.
Có thể phối hợp với mình hay không, hắn thật sự không có lòng tin.
Hắn chỉ có thể dựa vào ba tấc lưỡi của mình, cố gắng thuyết phục Tứ Hoàng tử.
"Chúng ta hiện tại không muốn lại khai chiến với Tây Đại Lục lần nữa." Thượng Quan Thừa tướng cường điệu nói.
Tứ Hoàng tử gật đầu.
Sau đó đột ngột đưa ra một yêu cầu.
"Thượng Quan Thừa tướng, bổn cung có phải là nên phong vương rồi không?"
Thượng Quan Thừa tướng: ". . ."
Theo đạo lý nếu dựa theo truyền thống, quả thật là nên phong vương rồi.
Nhị Hoàng tử lúc Càn đế còn tại vị, đã được phong là Đại Vương.
Tam Hoàng tử chết sớm.
Về phần Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử. . . lúc Càn đế vẫn tại vị cũng không có phong vương cho bọn hắn.
Đại Hoàng tử là bởi vì xuất thân.
Tứ Hoàng tử là bởi vì năng lực.
Hơn nữa dựa theo thường lệ mà nói, sau khi vị Hoàng đế đời sau của Càn đế tiếp ngôi, khẳng định phải phong vương cho huynh đệ của mình.
Lúc đầu không có ai lo lắng phương diện này sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng mà sau khi Đại Hoàng tử tiếp vị, hoàn toàn không có ý định phong vương cho Tứ Hoàng tử. . .
Phía dưới. . . cũng không có người đề cập.
Ngụy đảng và Hoàng thất là kẻ thù, trận doanh khác nhau, chính kiến khác nhau, tất nhiên cũng sẽ không đầu tư cho địch.
Mà không hề nghi ngờ, phong vương chính là đang đầu tư cho địch.
Tôn thất thuộc đối tượng mà Ngụy đảng luôn muốn đả đảo.
Người của Ngụy đảng thấy rằng, nên đem toàn bộ những vương gia của tôn thất này đều giết chết mới tốt.
Lại phong vương cho bọn hắn? Tiền bạc lương thực cần để cung cấp nuôi dưỡng một tòa vương phủ, chẳng có ai nguyện ý bỏ ra.
Cho nên mặc dù hiện tại Tứ Hoàng tử đã thay đổi triệt để, đều kết giao tốt với cả quân đội lẫn Ngụy đảng, thậm chí được rất nhiều người Ngụy đảng coi là người một nhà. Nhưng mà phong vương. . . vẫn không có người chủ động đề nghị.
Thậm chí Ngụy đảng còn đang cố ý vô tình áp chế đề nghị này.
Nhưng mà hôm nay, Tứ Hoàng tử nói ra trước mặt Thượng Quan Thừa tướng.
Thượng Quan Thừa tướng biết, mình muốn qua loa tiếp cũng đã không còn khả năng nữa rồi.
Hắn bình tĩnh nhìn Tứ Hoàng tử, trầm giọng hỏi: "Điện hạ đang ra điều kiện với ta sao?"
"Gần như vậy." Tứ Hoàng tử gật đầu nói: "Thượng Quan Thừa tướng, ngươi phải hiểu rõ, ta chỉ là một người phàm tục, tham tài háo sắc, ta không phải là thánh nhân như Ngụy Quân. Thật ra ta chính là muốn ở dưới sự che chở của Đại Càn, sống vô lo vô nghĩ hết đời này, nếu có vinh hoa phú quý thì càng tốt. Lúc trước ta cũng từng liều mạng, hiện tại ta cho rằng đã đến lúc ta hưởng thụ hồi báo rồi."
Thượng Quan Thừa tướng: ". . ."
Rất mẹ nó chân thật.
Giờ khắc này, hắn sinh ra sự đồng cảm mãnh liệt với Dewey trước đây.
Đối mặt với loại bất cần như Tứ Hoàng tử, cho dù ngươi có thông minh hơn nữa, cũng rất khó tìm được biện pháp đối phó hắn.
Bởi vì Tứ Hoàng tử căn bản không để ý tới chiêu trò của ngươi.
Ngươi mạnh mặc kệ ngươi mạnh, ta chỉ muốn lợi ích của ta.
"Điện hạ, ngươi cũng là một phần tử của Đại Càn. Hiện tại Đại Càn gặp nạn, ngươi phải nên. . ."
Tứ hoàng tử nâng tay, nói: "Thượng Quan Thừa tướng, lúc ngươi nói lợi ích với ta, thì ngươi đừng nói tình cảm với ta. Ta nói rồi, ta không phải là thánh nhân như Ngụy Quân. Ta làm việc đều muốn có hồi báo, hơn nữa ta cảm thấy ta đòi hỏi không nhiều, vốn dĩ chính là thứ ta nên được."
Thượng Quan Thừa tướng có chút đau đầu.
Nói đạo lý thì Tứ Hoàng tử đòi hỏi quả thật không nhiều.
Chỉ là. . .
"Điện hạ, phong vương cho ngươi thật ra không phải việc gì khó, nhưng mà từ sau khi Tiên hoàng thoái vị, tôn thất không có bất cứ ai phong vương. Nếu một khi phong vương cho người, ta lo lắng là sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền. Hiện tại Đại Càn không chịu nổi quá nhiều chấn động, cũng chịu không nổi quá nhiều bóc lột."
Thượng Quan Thừa tướng lựa chọn nói thật với Tứ Hoàng tử: "Điện hạ, với công lao của ngươi, tất nhiên là đủ để phong vương. Nhưng tôn thất nhiều phế vật, ta tin rằng người cũng biết rõ. Chúng ta đều hy vọng Đại Càn có thể tốt hơn, không hy vọng Đại Càn bị phế vật kéo xuống nước, người nói có đúng không?"
"Chuyện này thật ra không khó giải quyết." Tứ Hoàng tử nói: "Lấy vương tước trả thù lao cho chiến công của ta là được, nếu có người không phục, vậy để cho hắn cũng học theo ta lập công. Hơn nữa tôn thất có dị nghị, ta giúp Thượng Quan Thừa tướng ngươi xử lý."
Thượng Quan Thừa tướng: ". . ."
Ngươi cũng quá thật thà rồi.
Ngươi giúp ta xử lý?