Lúc này tình cảnh của Càn đế cũng không tốt.
Hắn sau khi đặc xá cho Ngụy Quân, mặt mũi quét rác, nhưng cái này cũng không phải chấm dứt ác mộng của hắn hôm nay.
Có một số việc, hoặc là không làm, hoặc là làm tuyệt.
Hôm nay đám người Thượng Quan Thừa tướng cùng Cơ Soái đã công khai sáng tỏ lập trường bản thân, tuy nhiên không có đắc tội đến chết với Càn đế như Ngụy Quân, nhưng chỉ cần Càn đế mang thù, vậy hai người bọn họ hậu quả cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thượng Quan Thừa tướng cùng Cơ Soái đương nhiên không muốn chết.
Cho nên, bọn họ muốn làm mọi chuyện đến cùng.
"Bệ hạ, hiện tại Quốc sư đã chết, mâu thuẫn giữa Đại Càn cùng liên minh người tu chân đã không thể tránh né, chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có khả năng thăng cấp. Ở trong loại nguy cấp này, mạt tướng vẫn là câu nói kia, người đã tu đạo năm năm không để ý tới triều chính, mạt tướng cho rằng người cứ tiếp tục tu đạo thì tốt hơn." Cơ Trường Không trầm giọng nói.
Càn đế chiến tích quá mức kinh người.
Dù sao cũng là người sáng tạo ra thảm án.
Lại khai chiến mà nói, ai cũng lo lắng Càn đế sẽ lại khoa tay múa chân.
Huống chi Càn đế tâm đến cùng hướng về bên nào cũng còn không thể xác định.
Cục diện hôm nay đã tới một bước này, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng, nếu không chính là lấy tính mạng bản thân cùng các huynh đệ ra đùa giỡn.
Cơ Soái nghĩ như vậy, Thượng Quan Thừa tướng cũng nghĩ như vậy.
"Bệ hạ, thần tán thành."
"Thần tán thành."
"Thần tán thành."
...
Càn đế thân thể đang run rẩy.
Đương nhiên, cái này thực bình thường.
Hoàng đế bị quần thần bức cung nhượng quyền, đây là sỉ nhục chưa từng có.
Nhưng mà, pháp không trách chúng.
Đán người Cơ Soái Thượng Quan Thừa tướng thật sự là nhiều người.
Hơn nữa đã chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.
Càn đế thanh âm có chút khàn khàn: "Thượng Quan Vân, Cơ Trường Không, các ngươi là muốn làm chuyện phế lập hay sao?"
Nói thực ra Thượng Quan Thừa tướng cùng Cơ Soái thật là có ý tưởng này.
Nhưng làm như vậy phản ứng dây chuyền sẽ quá mạnh mẽ.
Hiện tại Đại Càn vị tất chịu nổi thuốc mạnh như vậy.
Hai người cũng chỉ có thể bỏ qua ý tưởng mê người này.
Thượng Quan Thừa tướng cùng Cơ Soái liếc mắt nhìn nhau một cái, đã đạt thành ăn ý lẫn nhau.
Thượng Quan Thừa tướng nói: "Thần không dám, bệ hạ không cần buồn lo vô cớ. Chúng thần chỉ là muốn tử chiến, không dám chậm trễ bệ hạ tu đạo."
"Tốt, tốt, tốt, trẫm sẽ giao quốc gia này cho ngươi, xem loạn thần tặc tử các ngươi đến cùng có thể đưa Đại Càn về phương nào." Càn đế cười lạnh.
Sau đó từ trên long ỷ tay áo vung lên, rời khỏi Kim Loan điện làm cho hắn mất hết mặt mũi này.
Nhìn bóng lưng Càn đế "chạy trối chết", Bạch Khuynh Tâm cảm giác càng ngày càng không thích hợp.
Quá mềm.
Càn đế thật sự quá mềm.
Mà hắn vốn không thể mềm như vậy.
Hoàng cung là sân nhà của Hoàng đế.
Càn đế ở tại sân nhà hoàng cung, Chu Phân Phương trên lý luận thật ra căn bản không làm gì được Càn đế.
Phải biết rằng trước đó Càn đế lấy lực bản thân trấn áp toàn bộ triều đình, để cho đám người Cơ Soái muốn cứu viện Chu Phân Phương cũng không được.
Vậy mới là thực lực mà Càn đế ở trong hoàng cung nên có.
Chẳng sợ Chu Phân Phương giết chết Quốc sư làm cho chính nàng nhìn qua mạnh mẽ chưa từng có, nhưng Bạch Khuynh Tâm không có quên, Chu Phân Phương đã nói qua bản thân bị thương.
Cho nên Càn đế căn bản không cần phải sợ Chu Phân Phương.
Trừ khi, hắn căn bản không phải sợ...
Bạch Khuynh Tâm trong lòng chợt động.
Lúc này, bên tai của nàng cũng chợt động, rõ ràng nghe được một cái truyền âm.
Thanh âm này nàng vừa rồi nghe qua.
Đúng là thanh âm Càn đế.
Mà lời nói của Càn đế, cũng làm cho ánh mắt Bạch Khuynh Tâm ngưng lại.
"Sau khi tan triều, đến điện Thanh Tâm gặp trẫm. Mặt khác, vô luận ngươi nhìn thấy gì hoặc là đoán được cái gì, cũng không nói với bất luận kẻ nào."
Bạch Khuynh Tâm không có làm ra phản ứng gì.
Nhưng nàng biết, mình cách đáp án đã không xa.
Về phần nguy hiểm?
Nàng hiện tại khẳng định không tính là thiên hạ vô địch, nhưng trong thiên hạ chỗ có thể vây khốn được nàng cũng không nhiều.
Huống chi, Bạch Khuynh Tâm vẫn tin tưởng phán đoán bản thân, bởi vì nàng cho tới giờ cũng không có sai lầm.
Đối với chuyện đi gặp Càn đế này, Bạch Khuynh Tâm không có dự cảm được nguy hiểm.
Cho nên, nàng chuẩn bị đi gặp.
Dù sao Ngụy Quân cũng phải đi Quốc Tử Giám gặp Chu Phân Phương.
Nghĩ đến đây, Bạch Khuynh Tâm buông miệng Ngụy Quân ra, sau đó nhìn thấy bộ dáng Ngụy Quân mà bị dọa giật mình.
"Ngụy Quân, bộ dáng ngươi sao lại như muốn khóc vậy?"
Ngụy Quân trong lòng cay đắng: "Bởi vì ta lại không chết được."
Kế hoạch hẳn phải chết vạn vô nhất thất.
Thật là kế hoạch vạn vô nhất thất.
Bản thân Ngụy Quân cũng không thể nghĩ được phải làm thế nào mới có thể phá giải kế hoạch hẳn phải chết này.
Kết quả vạn vạn không thể tưởng được, Chu Phân Phương lại có thể giết Quốc sư.
Chu Phân Phương vì sao có thể dũng như vậy?
Ngụy Quân không rõ ràng.
Cái này không khoa học, một chút cũng không có phù hợp ăn khớp.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Chu Phân Phương so với Quốc sư là 5-5, đại khái không bằng Quốc sư mới đúng.
Chẳng sợ thêm Mạnh lão, cũng không có khả năng có thể giết Quốc sư.
Vì sao Quốc sư lại chết?
Quốc sư vừa chết, hoàn toàn đánh vỡ thế cục cân bằng.
Sau đó sinh cơ của hắn đã tới.
May lúc này hắn bằng vào thực lực cùng diễn kỹ lại tìm được cơ hội tử vong, hơn nữa vẫn kém một bước thành công.
Kết quả Minh Châu công chúa đứng dậy...
Chu Phân Phương, Minh Châu công chúa...
Ngụy Quân nhắc tới tên hai người nữ này, trong lòng bắt đầu tự hỏi, chờ sau khi mình trở thành Thiên đế, nên xử lý hai phụ nữ luôn kéo chân sau của hắn này như thế nào.
Thẳng đến hắn vào Quốc Tử Giám, bị Chu Phân Phương đưa vào phòng sách tam dư, Ngụy Quân còn đang suy nghĩ chuyện này.
Sau đó Chu Phân Phương chuyển lời cảm tạ của Trần Già cho hắn.
Ngụy Quân choáng váng.
"Trần Già?"
"Đúng, Trần Già, Quốc sư là Trần Già giết, Diệp Tam Nương thật ra cũng là Trần Già giết, ngươi lúc trước nếu để cho Bạch Khuynh Tâm truy tra cái chết của Diệp Tam Nương, thật có khả năng điều tra ra Trần Già. May mắn ngươi không có tra, nếu không Quốc sư cũng sẽ không chết, ngươi cũng không sống được. Đây là thiện nhân thiện quả mà, ồ, Ngụy Quân, hốc mắt ngươi sao lại đỏ vậy?"
Ngụy Quân: "..." Lão tử hối hận lúc ấy sao lại có một suy nghĩ nhân từ mà không có tra.
Sao lại không bắt được nằm vùng cấp Trần Già ra.
Hối hận mà.
Chu Phân Phương đương nhiên không biết Ngụy Quân là hối hận, nàng đương nhiên lý giải phản ứng của Ngụy Quân thành cảm động.
Đối với cái này, Chu Phân Phương cảm thấy thực bình thường.
Nàng cũng thực cảm động.