Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (3)
Hiện tại xem ra, Tứ Hoàng tử vẫn rất bình thường.
Vậy rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy Tứ Hoàng tử phát sinh ra sự chuyển biến lớn như vậy?
Tứ Hoàng tử đã cho hắn một đáp án hợp lý: "Lão Dewey, ta cũng không có cách nào, Tây Đại Lục các ngươi dám làm không dám nhận."
Dewey nhíu mày: "Điện hạ, ngài đây là có ý gì?"
Tứ Hoàng tử buông tay nói: "Chưa nói đến Hải Hậu phái người giám sát ta gắt gao, mấu chốt hắn là một phế vật, bị Thượng Quan Vân và Lục Khiêm đùa giỡn trong lòng bàn tay. Những vật tư mà ta mang cho Tây Đại Lục các ngươi, toàn bộ đều bị Thượng Quan Vân động tay động chân, thế mà tên Hải Hậu phế vật kia lại không biết."
Dewey: ". . ."
Hắn rất muốn mắng người.
Nhưng mà hắn đã nhịn được.
Trên vinh quang của gia tộc Tulip, hắn giữ vững tu dưỡng của mình, để cho mình tâm bình khí hòa nói chuyện với Tứ Hoàng tử.
"Điện hạ, chẳng lẽ không phải là ngươi bị Thượng Quan Vân và Lục Khiêm đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?" Dewey hỏi.
Nếu không phải là ngươi, Hải Hậu sao có thể bị lừa?
Dewey cho rằng Tứ Hoàng tử đang cưỡng từ đoạt lý.
Nhưng mà một câu nói của Tứ Hoàng tử, khiến cho Dewey ngơ ngác.
Tứ Hoàng tử thản nhiên nói: "Đúng vậy, ta quả thật đã bị Thượng Quan Vân và Lục Khiêm tính kế. Nhưng mà ta chính là một tên phế vật, ta bị Thượng Quan Vân và Lục Khiêm tính kế không phải là bình thường sao?"
Dewey: ". . ."
Hay lắm.
Tứ Hoàng tử tàn nhẫn lên ngay cả bản thân cũng mắng, hắn còn có thể nói gì?
"Ta là tên phế vật, bị lừa rất bình thường. Nhưng mà Hải Hậu cũng bị lừa, chứng minh ả và ta là cùng một trình độ." Tứ Hoàng tử bắt đầu sỉ nhục Hải Hậu: "Hải Hậu bình thường chém gió lợi hại, một loạt hành động mãnh như hổ, nhìn tới chiến tích thua 0-5. Lão Dewey, ngươi biết ta khó khăn đến mức nào không?"
Dewey có chút không nhịn được nữa.
Ngươi khó cái quả cà.
"Ngươi khó khăn cái gì?" Dewey hỏi.
Tứ Hoàng tử buông tay nói: "Ta phải đối mặt với đối thủ là một đám thần, cùng với một đám đồng đội đầu heo, ta có thể không khó khăn sao? Lão Dewey, nếu ngươi là ta, ngươi lựa chọn đứng ở phe nào?"
Dewey có thể nói gì?
"Còn có, lão Dewey ngươi có biết không, người Hải Hậu phái tới phụ trách bảo vệ ta, thật ra chính là nội gián của Đại Càn gài vào ở Tây Đại Lục."
Nói tới đây, Tứ Hoàng tử đã nhập vai rồi.
Hốc mắt đã bắt đầu đỏ.
Thân thể cũng bắt đầu run run nhẹ.
Tứ Hoàng tử cảm thấy bản thân thật sự không dễ dàng, hắn vốn chính là một hoàng tử ung dung tự tại bình thường không có gì nổi trội, bất thình lình bị cái thế giới tàn khốc vô tình này ép đến mức chuyển hướng tiến hóa thành phái diễn xuất rồi.
Hắn khó khăn quá mà.
Tất cả điều này đều là lỗi của Tây Đại Lục.
Cho nên, Tây Đại Lục nhất định phải gánh toàn bộ tội trạng.
"Lão Dewey, ngươi có biết lúc ấy ta phải đối mặt với tình huống gì không?
Không đợi Đỗ Uy trả lời, Tứ Hoàng tử đã tự mình đưa ra đáp án: " Ta phải đối mặt với đối thủ là một đám thần, cùng với một đám đồng đội đầu heo, cái này khỏi nói nữa. Nghiêm trọng nhất là, người được phái đến bảo vệ ta cũng là nội gián mà Đại Càn sắp đặt, còn vật tư mà ta cho Tây Đại Lục các ngươi mang đi lại có vấn đề, trực tiếp dẫn tới Tây Đại Lục các ngươi đại bại. Lúc này, Lục Khiêm và Cơ Trường Không phái người đến khuyên ta đầu hàng, nói rằng chỉ cần ta làm theo lời bọn họ nói, bọn họ sẽ bỏ qua chuyện cũ, thậm chí còn có thể giúp ta tẩy trắng. Ngươi nói xem, ngươi nếu là ta, ngươi có nghe bọn họ hay không?"
Dewey không có lời nào để nói.
Tứ Hoàng tử đưa ra lời giải thích có lý có tình.
Hắn đặt mình vào vị trí đó suy nghĩ một chút, nếu hắn là Tứ Hoàng tử, e rằng cũng sẽ đồng ý với yêu cầu của Cơ Trường Không Lục Khiêm bọn họ, lại lần nữa phản bội về đó.
Dù sao, phản bội về đó không chỉ có thể tẩy trắng, còn có thể đạt được thanh danh cao thượng cùng với phần thưởng mà triều đình Đại Càn cho hắn.
Còn ở lại Tây Đại Lục này, chưa biết sẽ sống hay chết.
Logic thông suốt rồi.
Chỉ là có một đạo lý không thông suốt.
"Ngươi phản bội trở về ta có thể lý giải, ngươi vốn dĩ chính là loại người đó, nhưng mà tại sao ngươi dù liều mạng cũng muốn xuống tay với Hải Hậu?" Dewey ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Tứ Hoàng tử: "Ta xem qua hồ sơ lúc đó, ngươi thậm chí là mạo hiểm tính mạng đi ám sát Hải Hậu. Điện hạ, ngươi cần cho ta một lời giải thích, chẳng lẽ là ta vẫn luôn nhìn lầm ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự là một anh hùng ẩn nấp cực sâu thật sự yêu nước?"
Tứ Hoàng tử cười, cười đến chảy nước mắt.
"Lão Dewey, ngươi cảm thấy ta là cái loại người này sao?"
Dewey nghiêm túc nói: "Ta cho rằng ngươi không phải, nhưng mà ta không phải là thần, cũng sẽ đưa ra phán đoán sai lầm."
"Không, phán đoán của ngươi là đúng, ta quả thật không phải loại người như vậy. Ta sở dĩ dám làm như vậy, là vì ta đã sớm nhận được lời hứa của Lục Khiêm. Lục Khiêm hứa với ta, chỉ cần ta làm theo lời hắn nói, cam đoan cho ta bình an vô sự, sự thật chứng minh hắn đã làm được. Lão Dewey, muốn trách thì trách Tây Đại Lục các ngươi quá phế vật. Lục Khiêm không có gạt ta, nếu ngươi đã xem qua hồ sơ lúc đó, hẳn là biết, thật ra không phải ta đang liều mạng, mà là con gái nuôi của Lục Khiêm liều mạng để đổi lấy bình an cho ta."