Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1490 - Chương 1490. Chúng Ta Đều Có Tương Lai Tươi Sáng (2)

Chương 1490. Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (2) Chương 1490. Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (2)

Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (2)

"Điện hạ, ngươi là đang nghiêm túc chiêu mộ ta sao?" Dewey trầm giọng hỏi.

Tứ Hoàng tử lập tức nghiêm nghị nói: "Đương nhiên nghiêm túc, năm đó ta thề với thê tử của cũng không nghiêm túc được như vậy ."

"Tốt, nhưng mà một mình ngươi hoan nghênh ta thì không đủ, ta cần lấy được lời hứa của Thượng Quan Vân."

"Không thành vấn đề, ta tiến cử ngươi."

"Chức quan, điều kiện đã hứa với ta bắt buộc phải đáp ứng đầy đủ."

"Ngươi tùy ý ra điều kiện." Tứ hoàng tử rất hào phóng: "Dù sao tổn thất cũng không phải là ta."

Dewey: ". . ."

Rất mẹ nó chân thật.

Tiểu Tứ vẫn là Tiểu Tứ, vẫn là thiếu niên không biết xấu hổ trước kia, không có một chút xíu thay đổi.

"Lão Dewey, ngươi cũng đừng quên, lúc đàm phán với Thượng Quan Vân phải thêm vào điều kiện bắt buộc phong vương cho ta, nếu không sẽ không phải đồng ý với Thượng Quan Vân." Tứ Hoàng tử nhắc nhở nói.

Những lời này hoàn toàn đánh tan nghi ngờ của Dewey.

Một tên tiểu nhân ích kỷ tư lợi, hắn căn bản không biết cái gì gọi là "Dẫn sói vào nhà" .

Dewey nở nụ cười.

"Yên tâm, ta sẽ không quên."

"Lão Dewey, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Lần này chúng ta huynh đệ đồng lòng, nhất định có thể thuận buồm xuôi gió ở Đại Càn."

Tứ Hoàng tử ha ha cười lớn, tiếng cười mà Dewey xem là tràn đầy thô bỉ.

Dewey cũng cười lên.

Nụ cười cao thâm khó lường.

Hai người nhìn nhau một cái.

Tất cả đều cười vô cùng vui vẻ.

Tất cả đều không có trong lời nói.

Dewey và Tứ Hoàng tử đều cho rằng mình ở tầng thứ năm, đối phương ở tầng thứ nhất.

Hơn nữa đều có lý do đầy đủ.

Dewey cho rằng với chỉ số thông minh của Tứ Hoàng tử không đủ để tạo thành uy hiếp đối với mình, hắn đang suy nghĩ cái gì mình đều nắm tất cả trong lòng bàn tay.

Tứ Hoàng tử cho rằng Dewey khẳng định xem thường mình, cho rằng chuyện mình có thể làm được thì hắn cũng có thể làm được.

Nhưng Tứ Hoàng tử thầm nghĩ hoàn cảnh không giống nhau, lão Dewey lần này suy nghĩ nhiều rồi

Đại Càn không có loại nguyên soái dám từ bỏ quyền lực như Hải Hậu vậy đâu.

Thân phận của Dewey và hắn cũng không giống nhau, Dewey không phải là Hoàng tộc của Tây Đại Lục, càng không thể nắm giữ quân quyền ở Đại Càn.

Vì để cho hiểu lầm của Dewey đối với mình càng sâu hơn, Tứ Hoàng tử thậm chí chủ động nhắc nhở nói: "Lão Dewey, ta là thật lòng khuyên ngươi đầu hàng, nhưng ngươi đừng kiểu người đang ở Đại Càn lòng ở Tây. Ngươi phải hiểu rõ, ngươi không có khả năng học theo ta được, Đại Càn cũng không phải Tây Đại Lục. Muốn đầu hàng gia nhập vào Đại Càn sau đó phản bội lập công, chiêu này ở Đại Càn không thể thực hiện được đâu."

Dewey kinh ngạc nhìn Tứ Hoàng tử một cái, không ngờ tên Tiểu Tứ thô bỉ này vậy mà có thể nghĩ đến điều này.

Nó điều cũng chỉ được như thế mà thôi.

Hắn đâu biết được năng lực của mình.

Dewey cũng không có nói lời chắc chắn, bởi vì hắn biết rằng hiện tại nếu mình biểu hiện quá mức khẩn thiết mới thật sự có vấn đề.

Hiện tại là Tứ Hoàng tử có thứ muốn nhờ vả mình, mình đương nhiên muốn bắt chẹt một chút, nếu như quá vội vàng, với cái cẩu tính khí này của Tứ Hoàng tử, ngược lại sẽ hoài nghi thành ý của hắn.

Cho nên Dewey thản nhiên nói: "Điện hạ, hiện tại nói nhiều như vậy cũng vô dụng. Ta đối với Đại Càn không có gì trung thành để mà nói, ta chỉ nhìn điều kiện mà Đại Càn đưa ra cho ta. Chỉ cần các ngươi đưa ra điều kiện đủ tốt, những chuyện khác đều có thể bàn. Nếu đưa ra điều kiện không ổn, vậy đương nhiên ta là trung thần của quốc gia bọn ta. Hiện tại ngươi với ta nói gì mà thật lòng với không thật lòng, không cảm thấy quá giả tạo sao?"

Tứ Hoàng tử ha ha cười lớn: "Lão Dewey, ta thích sự thật thà này của ngươi. Hải Hậu của Tây Đại Lục các ngươi chính là lừa dối ta, không có một chút lợi ích thật sự nào. Phàm như ả cũng phóng khoáng như ngươi, ta chắc chắn sẽ không phản bội Tây Đại Lục các ngươi "

Nghe Tứ Hoàng tử nói tới đây, Dewey cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình: "Điện hạ là người của Ngụy Quân?"

Tứ Hoàng tử nở nụ cười: "Lão Dewey, ngươi là người hiểu ta, ngươi cảm thấy ta giống không?"

Dewey lắc đầu nói: "Không giống."

Tứ Hoàng tử trong mắt hắn, chính là một tên lưu manh, chỉ biết tiền, không biết người, không có bất kì tín ngưỡng và kiên trì nào.

Thành kiến trong lòng con người chính là một ngọn núi lớn, nhận định của Dewey đối với Tứ Hoàng tử, là rất khó thay đổi.

Còn ở trong lòng của Dewey, Ngụy Quân quả thật là thánh nhân.

Bao gồm tin tức thế giới bên ngoài truyền vào cho hắn, Ngụy Quân cũng là thánh nhân.

Thánh nhân như Ngụy Quận, cùng với loại lưu manh như Tứ Hoàng tử này, sao có thể là người chung một đường?

Cho dù người của Tây Đại Lục đều tin rằng Tứ Hoàng tử và Ngụy Quân là tri kỷ, Dewey đều một trăm lần không tin.

Dewey cho rằng trong này khẳng định có hiểu lầm.

Mà Tứ Hoàng tử hôm nay đã chứng thực suy đoán của hắn.

"Ngụy Quân? Chính nhân quân tử chó má. Ở trong lòng bổn cung, Ngụy Quân trước giờ vẫn luôn là một tên ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng, cái gì mà thấy chết không sờn, đều là gạt người."

Tứ Hoàng tử một bên chửi bới Ngụy Quân, một bên xin lỗi tri kỷ của mình ở trong lòng.

Nhưng mà Dewey tin rồi.

Đây mới là Tứ Hoàng tử mà hắn biết.

Đây mới phù với phán đoán của hắn dành cho Tứ Hoàng tử.

Tứ Hoàng tử mà dành hết lời khen ngợi cho Ngụy Quân kia, làm cho Dewey nhất thời nghi ngờ Tứ Hoàng tử có phải bị nhập xác rồi hay không.

Bình Luận (0)
Comment