Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (5)
Giờ khắc này, trên người Dewey cũng lóe lên ánh sáng chính đạo.
Khách khanh nghe vậy, lại thở dài một hơi.
"Đại nhân trung can nghĩa đảm như thế, lại gặp phải tiểu nhân chống đối ở quốc gia chúng ta. Đại nhân, có đáng không?"
Dewey cắn môi, một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Dewey ta trung thành với quốc gia, những tên tiểu nhân kia không thể đại biểu quốc gia. Với tư cách là đại thần ngoại giao quốc gia, người đứng đầu của một bộ, ta tuyệt đối không thể phản. Càn quốc còn không thiếu những trung thần thấy chết không sờn, chẳng lẽ chúng ta còn không bằng Càn quốc sao?"
Khách khanh biết mình khuyên không được Dewey, đành từ bỏ, chắp tay tán thành nói: "Đại nhân lập trường kiên định, tiểu nhân bội phục. Nếu đã như vậy, tiểu nhân cũng nói thật. Dự tính của đại nhân, muốn thành công là rất khó."
Dewey nghiêm túc nói: "Tiên sinh nói chi tiết xem."
Khách khanh nói: "Đại nhân chủ quản là ngoại giao, cho dù gia nhập Càn quốc, cũng rất khó đi nắm giữ quân quyền. Chính như lời của Tứ Hoàng tử nói, Càn quốc hẳn là sẽ đặt ngài ở Lễ bộ, để cho ngài đi đấu với Nho gia, sau đó Thượng Quan Vân bọn họ sẽ ngồi ngư ông đắc lợi. Mà thứ đại nhân muốn là làm Đại Càn thiệt hại nghiêm trọng, ở Lễ bộ mà muốn thiệt hại nghiêm trọng Đại Càn —— rất khó."
Dewey gật đầu nói: "Ta cũng biết rất khó, nhưng nếu như ta có thể đánh đổ Nho gia thì sao?"
Khách khanh trầm ngâm nói: "Nếu có thể đánh đổ Nho gia, tất nhiên là một chiến công lớn, công lao sẽ hiển hách không thua gì chiến công lập ở chiến trường. Nhưng mà thứ cho ta nói thẳng, đại nhân đang ở Càn quốc người lạ đất không quen, mặc dù có Tứ Hoàng tử giúp ngài, muốn đánh đổ Nho gia cũng giống như nói chuyện viễn vông, cơ bản không có khả năng thành công."
Dewey nở nụ cười: "Tiên sinh nói rất đúng, nhưng ta chưa từng mang hy vọng đặt trên người Tiểu Tứ. Hậu thuẫn chân chính của ta không phải Tiểu Tứ, là Nữ thần Trí Tuệ."
"Nữ thần Trí Tuệ?"
Khách khanh có chút kỳ quái.
Dewey giải thích nói: "Nữ thần từng nhận lời ta, lần trước ta đi sứ Càn quốc, chịu rất nhiều tủi thân và uất ức, tất cả đều là sơ suất của nàng."
Khách khanh bị dọa giật mình, lập tức nói: "Đại nhân cẩn thận lời nói."
Dewey khoát khoát tay, sùng kính nói: "Đây là nguyên văn lời nói của nữ thần, tấm lòng của nữ thần rộng lớn giống như hải dương, hơn nữa đối xử tử tế với tín đồ nhất. Nữ thần chính miệng nói với ta, nàng sẽ không quên những tủi thân và uất ức mà ta phải chịu, nếu như ta cần, nàng sẽ đích thân ra tay một lần, giải quyết phiền toái cho ta."
"Lại có chuyện như này?" Khách khanh cực kỳ kinh ngạc, rồi sau đó ngạc nhiên lẫn vui mừng: "Nếu có nữ thần tương trợ, vậy chuyện này có khả năng, nhưng. . ."
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng đại nhân vẫn không thể khinh suất, mặc dù có những lời sẽ báng bổ thần linh, nhưng ta buộc phải nhắc nhở đại nhân, Càn quốc. . . chưa chắc là không có sức mạnh giết thần. Cho nên mặc dù có nữ thần làm hậu thuẫn, đại nhân cũng phải duy trì cảnh giác, hơn nữa phải thận trọng, bằng không thậm chí có khả năng sẽ liên lụy nữ thần."
Giọng điệu khách khanh mười phần nghiêm túc.
Lời mà hắn nói, đối với thần minh mà nói cũng cực kỳ bất kính.
Dù sao ở Tây Đại Lục, đặc biệt là đối với tín đồ mà nói, thần minh là không có gì làm không được.
Nghi ngờ thần minh, chính là tử tội.
Nhưng mà Dewey không chỉ không tức giận, ngược lại còn nói với khách khanh: "Tiên sinh nhắc nhở cực kỳ đúng, trên đời này làm gì có vô duyên vô cớ mà thành công. Huống hồ nữ thần tuy nhận lời ra tay giúp ta một lần, nhưng mà cơ hội hiếm có, ta tất nhiên không thể lãng phí, nên vì nữ thần tạo ra cơ hội ra tay tốt nhất. Cũng may, có tiên sinh giúp ta, đại sự ắt thành."
"Đại nhân có tâm thái này, vậy việc này quả thật có khả năng lớn." Khách khanh gật đầu nói: "Hơn nữa chuyện mượn sức này, nếu đại nhân có thể gắn kết thêm mối quan hệ với Nữ thần Trí Tuệ, đến lúc đó mặc dù về nước, đại nhân vẫn có thể được nữ thần che chở như trước, cũng vô cùng có lợi đối với tương lai của đại nhân."
Nụ cười của Dewey càng thêm chân thật.
"Không sai, mọi chuyện luôn có tính tương đối. Trước đây ta quả thật là tổn thất rất lớn, hơn nữa ở trong nước phải chịu rất nhiều sự chống đối. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, làm cho ta lấy được sự ưu ái của nữ thần. Chỉ cần ta có thể bắt lấy cơ hội lần này, còn lo không thể trở mình?"
Trong mắt Dewey lóe lên tham vọng.
Hắn đương nhiên biết chuyện không dễ dàng.
Muốn bắt chước lập được thành công như Tứ Hoàng tử càng không dễ dàng.
Nhưng mà với tư cách đại thần ngoại giao của Tây Đại Lục, trước nay Dewey đều không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc.
Nếu thật là rất dễ dàng, hắn còn không thèm đi làm đâu.
Nguyên nhân chính vì có tính thách thức, Dewey thấy như vậy mới phù hợp thân phận của mình.
Muốn có được phú quý thì phải chấp nhận nguy hiểm.
Có sự che chở của Nữ thần Trí Tuệ, hắn thấy rằng đã có một nửa khả năng thành công rồi.
Còn lại một nửa, phải xem nỗ lực và trí tuệ của hắn.
Dewey không nghi ngờ bản thân.
Cho nên, hắn chuẩn bị lên bàn cược.
Đương nhiên, Dewey cũng không phải tự tin bùng nổ, hắn vẫn vô cùng thận trọng.
Cho nên hắn nói với khách khanh: "Tiên sinh, ngươi phác thảo cho ta một bản kế hoạch, ta bẩm báo nữ thần trước. Nếu nữ thần không đồng ý, vậy tất cả miễn bàn. Nếu nữ thần đồng ý, ta liền đồng ý yêu cầu của Càn quốc. Nữ thần Trí Tuệ là đệ nhất trong các thần, ta có lẽ sẽ phán đoán sai lầm, nhưng nữ thần tuyệt đối sẽ không."