Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (6)
"Đại nhân cơ trí, nếu như vậy, rủi ro quả thực được giảm đến thấp nhất, có thể đặt cược rồi."
Khách khanh cũng bỏ phiếu tán thành.
Thật lòng mà nói, Dewey không có xung động.
Trên thực tế ở nhân gian, có thần minh tương trợ, vẫn từng bước vững vàng tiến lên, đã rất thận trọng rồi.
Tuy không thể đánh đồng với kiểu thiên tài thận trọng của Lục Nguyên Hạo.
Nhưng mà mức độ thận trọng của Dewey, tuyệt đối vượt qua đại đa số người thường.
Cho nên, bất luận là Dewey hay là khách khanh, đều không cho rằng bọn họ đã phạm sai lầm.
Một bên khác.
Tứ Hoàng tử lại càng không cho rằng bọn họ đã phạm sai lầm.
Từ chỗ Dewey đi ra, Tứ Hoàng tử liền trực tiếp đi tìm Thượng Quan Thừa tướng.
"Làm xong rồi."
Thượng Quan Thừa tướng kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"
Tứ Hoàng tử chớp mắt nhìn, cứ cảm thấy lão già này đang suy bụng ta ra bụng người.
"Nhanh? Nói đùa, bổn cung trước nay một đêm ba lần, mỗi lần một canh giờ."
Thượng Quan Thừa tướng: ". . ."
Hiện tại người trẻ tuổi thật sự là chém gió không viết nháp.
Mỗi lần một canh giờ. . . Đó là bệnh, phải chữa.
Thượng Quan Thừa tướng trong lòng trào phúng, nhưng sắc mặt lạnh nhạt, gió nhẹ mây bay bỏ qua đề tài này, quan tâm đến Dewey: "Dewey nói như thế nào?"
"Hắn nói phải suy xét thêm, nhưng với hiểu biết của ta đối với hắn, hắn khẳng định đã động lòng rồi, sau đó thì bàn điều kiện với chúng ta." Tứ Hoàng tử nói.
Thượng Quan Thừa tướng trầm ngâm nói: "Điều kiện này sợ là không dễ bàn."
Tứ Hoàng tử gật đầu nói: "Đương nhiên không dễ bàn, Dewey khẳng định đòi hỏi giá cao ngất trời, sau đó chúng ta trả giá dưới dất. Hắn đòi một vạn, chúng ta trả một trăm."
"Phốc. . ."
Thượng Quan Thừa tướng trực tiếp phun ra.
Ngươi thật đúng là quỷ tài trả giá.
Tứ Hoàng tử còn tưởng rằng Thượng Quan Thừa tướng lo lắng Dewey sẽ trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, bổ sung nói: "Thừa tướng không cần lo lắng, Dewey một bụng ý nghĩ xấu, sẽ không dễ dàng đàm phán thất bại như vậy."
Thượng Quan Thừa tướng dừng một chút, sau đó chân thành đưa ra lời mời: "Điện hạ, ngươi muốn làm quan không?"
Tứ Hoàng tử: "Há?"
Cái quỷ gì?
Thượng Quan Thừa tướng nói: "Điện hạ nếu muốn vào triều làm quan, với công lao của điện hạ, ta có thể bổ nhiệm ngươi làm Hồng Lư Tự khanh."
Hồng Lư Tự, cơ quan ngoại giao.
Hồng Lư Tự khanh, cơ bản chẳng khác nào đại thần ngoại giao của Đại Càn.
Tứ Hoàng tử hứa cho Dewey cũng là cái này.
Thượng Quan Thừa tướng tiếp tục nói: "Với da mặt và thủ đoạn của điện hạ, rất thích hợp làm ngoại giao, Hồng Lư Tự chính là thiếu một người chủ sự bất cần như điện hạ vậy. Người của Nho gia cái gì cũng tốt, nhưng làm việc vẫn có chút quá mức quân tử."
Thượng Quan Thừa tướng thấy rằng, Tứ Hoàng tử không biết xấu hổ như vậy, vừa thích hợp để đem đi đối phó với người nước ngoài.
Tứ Hoàng tử: ". . . Ngươi là đang khen ta sao?"
Thượng Quan Thừa tướng nghiêm mặt nói: "Tuyệt đối là lời ca ngợi dành cho ngươi, nếu ta khen một người khoan dung lương thiện, vậy mới là đang mắng hắn. Quan trường cần người tốt, càng cần người tài ba hơn, điện hạ chính là người tài ba."
Tứ Hoàng tử trào phúng nói: "Chính ta cũng không cảm thấy mình là người tài ba."
"Điện hạ lợi hại, chỉ là không tự biết." Thượng Quan Thừa tướng nói.
Tứ Hoàng tử: ". . ."
Vẫn cảm thấy lão già này đang tâng bốc mình.
Kiên quyết không tin.
"Hồng Lư Tự khanh vẫn nên để cho Dewey đi, ta nói với hắn là để cho hắn làm Hồng Lư Tự khanh trước, sau đó đề bạt hắn làm Lễ bộ Thượng Thư, Thượng Quan Thừa tướng ngươi cứ như vậy mà đàm phán với hắn." Tứ Hoàng tử nói.
Thượng Quan Thừa tướng thấy Tứ Hoàng tử không đồng ý vào Hồng Lư Tự, có chút thất vọng.
Hắn thật sự cho rằng Tứ Hoàng tử thích hợp làm công việc ngoại giao, không phải đang khách sáo.
Nhưng nếu Tứ Hoàng tử không có ý định về phương diện này, hắn cũng không cách nào cưỡng cầu, chỉ có thể bất lực nói: "Lời điện hạ nói ta đã nhớ rồi, chỉ là ta đã xem qua tư liệu của Dewey, hắn không phải loại có thể thật sự phản quốc, khẳng định là có ý nghĩ của riêng mình. Chúng ta đang tính kế hắn, hắn cũng đang tính kế chúng ta. Mặc dù hiện tại có vẻ là chúng ta ở nắm giữ quyền chủ động, nhưng vẫn phải cẩn thận hơn nữa, để tránh đến cuối cùng trộm gà không thành còn mất nắm gạo."
Tứ Hoàng tử bình tĩnh nói: "Không sao, ta có lòng tin đối với các ngươi."
"Điện hạ có lòng tin?"
"Ta không có lòng tin, ta là có lòng tin đối với các ngươi."
Tứ Hoàng tử có logic của mình.
"Ở cùng với đám lão thâm độc các ngươi, mọi người đều cảm thấy ta là tên phế vật, ta cũng cảm giác mình là tên phế vật. Nhưng mà ở cùng với Dewey, ta đều có thể áp chế hắn. Chênh lệch rõ ràng như vậy, tên ngốc ngây ngô Dewey kia sao có thể là đối thủ của đám lão thâm độc các ngươi?"
Tứ Hoàng tử lấy mình làm tiêu chuẩn đo lường, cho rằng không kỳ cục chút nào.
Thượng Quan Thừa tướng không còn lời nào để nói.
Cũng giống như Tứ Hoàng tử phần không phân biệt được vừa rồi hắn khen Tứ Hoàng tử vô liêm sỉ là đang khen hắn hay là mắng hắn, hiện tại hắn cũng không phân biệt được Tứ Hoàng tử nói hắn là lão thâm độc là đang khen hắn hay là mắng hắn.
Tứ Hoàng tử không biết suy nghĩ của Thượng Quan Thừa tướng, hắn cũng không quan tâm.
Hắn chỉ phụ trách mở đầu, để cho Dewey vào tròng.
Chuyện sau đó theo Tứ Hoàng tử thấy, đều là việc của Thượng Quan Thừa tướng bọn họ.