Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (7)
"Thượng Quan Thừa tướng, chờ sau khi Dewey tiến vào cạm bẫy các ngươi bố trí, đừng quên phong vương cho ta."
Tứ Hoàng tử không quên đòi lợi ích cho mình.
"Còn có, chưa thấy mục tiêu rõ ràng sẽ không đưa ra hành động thiết thực. Dựa vào hiểu biết của ta đối với Dewey, Dewey thuộc loại người vô cùng không tiếc bỏ tiền đầu tư. Cho nên ta đề nghị lúc Thượng Quan Thừa tướng ngươi đàm phán với Dewey, cố gắng hết khả năng để vẽ bánh cho hắn, hứa hẹn những điều căn bản không thể thực hiện được, sau đó lấy vậy làm lý do tìm Dewey đòi cáo trạng đầu hàng. Dewey không ngu, nhưng hắn tham, hơn nữa thích thả dây dài câu cá lớn, cho nên hắn rất có khả năng sẽ rơi vào bẫy."
Thượng Quan Thừa tướng: ". . . Ý của ngươi là chúng ta không chỉ không cho Dewey lợi ích, ngược lại để cho Dewey cho chúng ta lợi ích trước?"
"Đúng."
Tứ Hoàng tử cho Thượng Quan Thừa tướng câu trả lời khẳng định.
Thấy Thượng Quan Thừa tướng có chút tam quan sụp đổ, Tứ Hoàng tử giải thích một chút logic vì sao mình làm như vậy: "Thượng Quan Thừa tướng, làm như vậy là có đạo lý đó. Nếu chúng ta muốn lôi kéo một người, không chỉ không thể cho hắn lợi ích, ngược lại phải đòi lợi ích từ hắn. Một lòng một dạ cho hắn lợi ích mà nói, rất dễ dàng khiến cho hắn sinh ra cảm giác đương nhiên. Đợi đến một ngày không cho hắn lợi ích nữa hoặc là ngược lại cho ít hơn, hắn còn bởi vậy mà sinh ra oán giận trong lòng, căn bản sẽ không cảm ơn."
Thượng Quan Thừa tướng lại lần nữa đổi mới nhận thức mình đối với Tứ Hoàng tử: "Không ngờ điện hạ tuổi còn trẻ, thế mà thông thấu như vậy, hiếm có, hiếm có."
Tứ Hoàng tử khiêm tốn nói: "Aiz, cái này cũng không phải là ta thông thấu, ta chính là người như vậy. Trước đây lão Dewey chính là như vậy để lôi kéo ta, cho nên sau này lợi ích hắn cho ta ít đi ta liền tức giận."
Thượng Quan Thừa tướng: ". . ."
Rất má nó chân thật.
"Ngược lại đám lão thâm độc các ngươi, ta lập công lao lớn như vậy cũng không phong vương cho ta, ta không chỉ không dám giận các ngươi, còn phải vội vàng cầu xin các ngươi. Ngươi nói ta lại lập công lớn mới cho ta phong vương, ta thậm chí trong lòng còn có một tia cảm kích đối với ngươi."
Tứ Hoàng tử nói tới đây, ngửa mặt lên trời thở dài: "Đây là nhân tính mà, quá đê tiện. Cho nên chúng ta muốn lôi kéo Dewey, thì không có thể cho hắn lợi ích, ngược lại phải dùng sức ức hiếp hắn."
Tứ Hoàng tử ngầu điên rồi.
Hơn nữa còn mang bản thân ra làm ví dụ.
Tuyệt đối có lý có tình, làm người ta tin phục.
Thượng Quan Thừa tướng không thể phản bác.
Hắn chỉ có thể chắp tay nói: "Tam nhân hàng, tất hữu ngã sư, Thánh nhân không lừa dối ta. Điện hạ cao minh, bổn tướng đã học được rồi."
Tứ Hoàng tử nói những chuyện này, thật ra hắn cũng hiểu, chỉ là, thân là Thừa tướng Đại Càn, Thượng Quan Vân đã là dưới một người trên vạn người, hắn là đại biểu quốc cách của Đại Càn, chuyện quá không biết xấu hổ, có thể làm trong bí mật, nhưng mà công khai thì không được.
Bằng không mất mặt sẽ là toàn bộ Đại Càn.
Địa vị quá cao, có một số chuyện bị hạn chế.
Cho nên ngược lại hắn không làm được tiêu sái (vô sỉ) như Tứ Hoàng tử vậy.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Thừa tướng lại đưa ra lời mời cho Tứ Hoàng tử: "Điện hạ, ở Đại Càn chúng ta, ngươi là người hiểu rõ Dewey nhất. Cho nên đàm phán cùng Dewey, vẫn là do điện hạ ngươi phụ trách đi, giao cho những người khác ta không yên tâm."
"A? Để ta phụ trách?"
Tứ Hoàng tử có chút không tình nguyện.
Trạng thái cuộc sống lý tưởng của hắn là nằm thẳng, kiều thê mỹ thiếp, vinh hoa phú quý, tự do tự tại, còn không cần phải gánh vác trách nhiệm gì.
Bận rộn không phải là điều hắn theo đuổi.
Cho nên hắn theo bản năng liền từ chối nói: "Vẫn là thôi đi, Thượng Quan Thừa tướng ngươi làm giỏi hơn ta nhiều."
Thượng Quan Thừa tướng nói: "Bổn tướng trăm công nghìn việc, không thể đem toàn bộ tinh lực đều đặt lên người Dewey, điện hạ ngươi vừa đúng lúc là một người rảnh rỗi, đừng từ chối nữa. Bằng không nếu đàm phán không được với Dewey, chuyện điện hạ phong vương không thể nào bàn được."
Tứ Hoàng tử: ". . ."
Không ngờ lão thâm độc này lại uy hiếp ta.
Cái tính khí nóng nảy này của bổn cung, là người sẽ chịu uy hiếp sao?
Tứ Hoàng tử nổi giận đùng đùng nói: "Nếu Thượng Quan Thừa tướng xem trọng ta như vậy, vậy bổn cung cung kính không bằng tuân mệnh."
Được rồi, hắn là người chịu uy hiếp.
Chính là chân thật như vậy.
Dewey rất hiển nhiên chưa tìm được phương thức chính xác để hòa nhập với Tứ Hoàng tử.
Thượng Quan Thừa tướng cũng cười tự đắc.
Suy cho cũng cùng vẫn là trẻ tuổi.
Mặc dù rất vô liêm sỉ, có tố chất tiềm ẩn để trở thành đại nhân vật, nhưng mà giai đoạn hiện tại, muốn đấu qua hắn thì vẫn kém chút độ chín mùi.
Về phần tại sao có thể đấu qua được Dewey?
Thượng Quan Thừa tướng cũng chỉ có thể giải thích là nước muối tạo đậu phụ, vật khắc chế vật khác*.
(*)hỗn hợp magie clorua, magie sunfat và natri clorua có thể gây chết người nhưng kết hợp với sữa đậu nành sẽ tạo ra đậu phụ.
Thế giới vô biên, không chuyện lạ gì là không có, xuất hiện cái gì đều rất bình thường. Thượng Quan Thừa tướng kiến thức rộng rãi, hắn biết thông thường sẽ xuất hiện tình huống một người rất lợi hại, lại bị khắc chế bởi một người nhìn có vẻ tầm thường không có gì nổi trội.
Tiếp nhận loại thiết lập này, hơn nữa tận dụng hết mức.
Đây chính là quy luật thành công.