Một con phố Chư Thiên Vạn Giới, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha (2)
Đàm phán mà, luôn phải đàm phán rất lâu, kiểu đàm phán thành công trong một lần là rất rất ít.
Dựa trên những gì hắn biết về Dewey, hắn tin rằng không bao lâu nữa Dewey sẽ lại quay lại bàn đàm phán.
Đại Càn hiện tại cũng cần thời gian, hắn không vội vàng chút nào.
Tứ Hoàng tử chuẩn bị gặp chiêu phá chiêu.
Mà Dewey đã xuất ra một chiêu khiến Tứ Hoàng tử có chút bối rối.
Chiêu này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tứ Hoàng tử.
Bởi vì Dewey... đã đi tìm Ngụy Quân.
Tứ Hoàng tử biết Dewey luôn rất muốn giết Ngụy Quân, nhưng hiện tại Dewey lại chạy đi tìm Ngụy Quân, đây là đang làm cái gì vậy?
Hắn không hiểu.
Chỉ có thể tỏ vẻ liên tục chú ý đến chuyện này.
Thực ra chuyện này không phức tạp như hắn nghĩ.
Dewey chỉ là cho rằng kẻ thù của kẻ thù là bạn mà thôi.
Hắn ta muốn nhắm vào Nho gia, theo quan điểm của Dewey, Ngụy Quân chính là bằng hữu đáng để hắn ta lôi kéo.
Hơn nữa với địa vị của Ngụy Quân ở Đại Càn, nếu Ngụy Quân bằng lòng giúp hắn ta, hắn ta cũng căn bản sẽ không để ý tới tên lưu manh Tứ Hoàng tử mà có thể trực tiếp đạt được mục đích.
Dewey coi Ngụy Quân là một đồng minh có thể lôi kéo, hơn nữa còn chuẩn bị tặng Ngụy quân một món quà lớn để đổi lấy sự ủng hộ của Ngụy Quân.
Sau khi hắn ta tỏ rõ ý đến của mình, Ngụy Quân đã tức giận.
"Cầm lấy số tiền dơ bẩn của ngươi về đi, ngươi xem Ngụy Quân ta là cái gì? Cả đời ta ghét nhất chính là có người tặng lợi ích cho ta.”
Bổn Thiên Đế không nỗ lực mà cũng đã mạnh như vậy rồi, nếu lấy lợi ích của các ngươi và trở nên mạnh hơn, các ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”
Ngụy Quân rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Mà Dewey có chút bối rối.
Hắn ta không hiểu Ngụy Quân tức giận ở điểm nào.
Hắn ta đến cửa tặng lợi ích.
Thái độ này của ngươi là ý gì vậy?
"Ngụy đại nhân, ta là muốn hợp tác với ngươi. Nho gia là kẻ thù chung của chúng ta, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Nếu ngươi bằng lòng giúp ta, ta có thể giúp ngươi cùng nhau đối phó Nho gia. Như vậy đều tốt cho ta và ngươi, đặc biệt là với ngươi vì Nho gia luôn muốn giết chết ngươi.”
Ngụy Quân nghe thấy càng thêm tức giận.
Nho gia, những người tốt biết bao, một lòng kháng Ngụy, ngươi có biết ta đã nỗ lực thế nào để tìm ra người muốn giết ta không?
Vậy mà ngươi lại muốn đối phó với Nho gia.
Quả thực lẽ nào có lý đó.
Ngụy Quân giận tím mặt.
"Anh em trong nhà bất hòa nhưng vẫn đoàn kết chống lại người ngoài, ta và Nho gia có thù, đó cũng là mâu thuẫn nội bộ của Đại Càn bọn ta, nào có chuyện bị người ngoại bang như ngươi chia rẽ? Không cần nói nữa, mau cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Ngụy Quân nói ra lập trường của hắn với Dewey với thái độ đoạn tuyệt nhất.
Nho gia, Ngụy Quân ta bảo vệ rồi.
Cho dù Đạo Tổ có đến cũng không hủy diệt được Nho gia.
Ta nói đấy.
Dewey có thể nói gì?
Thái độ của Ngụy Quân rõ ràng như vậy, hắn ta chỉ có thể bất lực cáo lui.
Nói một cách chuẩn xác là hắn ta bị Ngụy Quân đuổi ra ngoài.
Những lễ vật mà hắn ta tặng cho Ngụy Quân kia đều bị Ngụy Quân ném thẳng ra cửa.
Không nể mặt Dewey chút nào.
Càng không chừa đường lui cho Ngụy Quân hắn.
Rất rõ ràng, Ngụy Quân không phải đang diễn trò, hắn thực sự từ chối hợp tác với Dewey.
Khách khanh nhìn khuôn mặt tái mét của Dewey, thận trọng nói: "Đại nhân, không cần phải tức giận, Ngụy Quân không biết điều, là hắn tầm nhìn hạn hẹp, không cần phải lo lắng.”
Dewey lắc đầu, nói: "Không phải như vậy."
Khách khanh: "???"
Dewey giải thích: "Mặc dù Ngụy Quân và Nho gia có mối tử thù không đội trời chung, nhưng khi ta bằng lòng muốn kết đồng minh cùng hắn và cho hắn lợi ích cực lớn như vậy Ngụy Quân vẫn từ chối ta, đây mới là rường cột của đất nước thực thụ, có phẩm hạnh, có kiên trì, có tín ngưỡng, không biết cao minh hơn Tứ Hoàng tử đến mức nào rồi.”
Khách khanh: "..."
Vậy mà còn có thể liếm chân như vậy được sao?
Trên thực tế, quả thật có thể.
Dewey chỉnh lại y quan một chút, cho dù Ngụy quân không nể mặt hắn ta, hắn ta vẫn nghiêm túc đứng ngoài cửa hành lễ với Ngụy Quân, thể hiện sự tôn trọng của mình với Ngụy Quân.
Khách khanh sững sờ.
"Đại nhân, Ngụy Quân đã không nể mặt ngài chút nào cả.”
Dewey nói: "Chính vì như vậy nên mới càng đáng để ta tôn trọng.”
Khách khanh có thể nói gì?
Đại nhân, ngài vui là được rồi.
Đương nhiên, Dewey đút lót thì đút lót, sau khi bị Ngụy Quân từ chối, Dewey cũng biết không thể đi con đường của Ngụy Quân này.
Hắn ta thở dài: "Không thể làm gì bên phía Ngụy Quân này được, vậy chỉ có thể tiếp tục đàm phán với Tiểu Tứ thôi. Thực là khiến người ta bất lực, không thể hợp tác được với một chính nhân quân tử thấy chết không lùi như Ngụy Quân, ngược lại lại phải hợp tác với tên Tiểu Tứ hai mặt hai lòng không có tín ngưỡng kia, vô duyên vô cớ bôi nhọ thân phận của ta.”
Khách khanh khuyên giải: “Đại nhân, chính vì Tiểu Tứ không có tín ngưỡng và kiên trì mới càng dễ để chúng ta lợi dụng. Mặc dù Ngụy Quân nhân phẩm không thể nghi ngờ nhưng hắn không thể giúp đỡ chúng ta, nhân phẩm của hắn có tốt cũng không có tác dụng gì.”
“Quả thực là như vậy, chỉ là giao thiệp với Tiểu Tứ, phải chuẩn bị tốt việc mất nhiều máu.” Dewey thở thổn thức nói.