Một con phố Chư Thiên Vạn Giới, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha (1)
Châu Phân Phương nghe được những lời này của Ngụy Quân, cả người run lên, trong lòng không kiếm soát được mà sinh ra lòng sùng bái đối với Ngụy Quân.
Thành công không cần thiết tại ta, thành công nhất định có ta.
Đây là loại cảnh giới cao thượng nào?
So sánh với Ngụy Quân, Châu Phân Phương quả thực tự thấy xấu hổ.
Cùng lúc đó, Ngụy Quân cũng cả người run lên, âm thanh chửi má nó thiếu chút nữa liền thốt ra khỏi miệng.
Bởi vì...
Đệch!
Thuận miệng ra vẻ mà thôi.
Có cần thiết lại đột phá một cảnh giới nhỏ sao?
Ngụy Quân đang tự kỷ.
Châu Phân Phương cảm khái nói: "Ngụy Quân, tuy rằng ngươi thường xuyên nhìn lén ta, nhưng ngươi quả thật là một chân chính quân tử."
Ngụy Quân: "... Sư phụ có mắt nhìn tốt."
"Đương nhiên, mắt nhìn nam nhân của ta là chuẩn nhất rồi."
Giọng điệu của Châu Phân Phương phải gọi là chắc chắn.
Ngụy Quân có thể nói gì?
Hắn chỉ có thể lại nhắc nhở Châu Phân Phương: "Lão sư, cần phải tận tâm tận lực dạy đệ tử Nho gia phương pháp thành thánh, cũng cần phải làm chuyện này không liên quan đến ta. Tất cả lấy đại cuộc làm trọng, không cần suy xét lợi ích cá nhân của ta."
Châu Phân Phương vỗ ngực kêu bồm bộp.
"Ta làm việc, ngươi yên tâm."
Châu Phân Phương thầm nghĩ lần này ta không thổi ngươi lên tận trời ở trong nội bộ Nho gia, ta sẽ không gọi là Châu Phân Phương.
Chuyện mạo nhận công lao người khác, Châu Phân Phương ta không làm được.
Về phần những chuyện mà Ngụy Quân lo lắng?
Đơn giản.
Châu Phân Phương thấy rằng, không phục thì đánh tới khi hắn phục.
Chuyện gì to tát.
Tầm nhìn của Ngụy Quân lớn, tầm nhìn của Châu Phân Phương không lớn như vậy.
Nhìn thấy Ngụy Quân bị thánh quang vây quanh, nghĩ đến câu nói " Thành công không cần thiết tại ta, thành công nhất định có ta " kia của Ngụy Quân, Châu Phân Phương đã hạ quyết tâm.
Nàng không theo đuổi cảnh giới cao thượng như Ngụy Quân.
Thứ Ngụy Quân bảo vệ là chúng sinh.
Thứ nàng muốn bảo vệ, là Ngụy Quân.
Bởi vì, nếu làm sư phụ, ngay cả đệ tử của mình đều không bảo vệ được, còn nói gì tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ?
Châu Phân Phương mới không tin cái bài đó.
Đồ nhi tốt, ngươi cứ chờ đi, xem vi sư thu phục Nho gia như thế nào, để cho Nho gia và ngươi từ nay về sau hóa thù thành bạn, dắt tay đồng tiến.
Châu Phân Phương hạ quyết hùng tâm tráng chí.
Mà Ngụy Quân cũng vui vẻ ra mặt.
Phen vận chuyển Nho gia này, hắn có thể nói ở tầng khí quyển.
Sư phụ hờ nhiều nhất ở tầng thứ năm.
Lần này, hắn thắng chắc rồi!
Ngụy Quân tràn ngập lòng tin đối với bản thân.
Vì bận vận chuyển cho Nho gia nên Ngụy Quân đã lơ là việc quan sát thế cục.
Nếu không hắn sẽ phát hiện ra sự tiến triển xoắn ốc đã trở thành trạng thái bình thường.
Hiện tại mọi người đều rất bận.
Mọi người đều có sự nghiệp riêng phải làm.
Hơn nữa, mọi người đều rất tự tin.
Chẳng hạn như Tứ Hoàng tử.
Chẳng hạn như Dewey.
Cặp hoan hỉ oan gia này, dưới thao tác của Thượng Quan Thừa Tướng, cuối cùng vẫn chạm mặt một lần nữa.
Cuộc đàm phán ban đầu giữa hai bên không hòa thuận.
Bởi vì đúng như dự đoán, Dewey đã chào giá trên trời, Tứ Hoàng tử lại trả giá dưới đất.
Chỉ là sự chênh lệch giá giữa giá đòi và giá trả... có chút không hợp thói thường.
Dewey: "Ta muốn một trăm triệu."
Tứ Hoàng tử: “Một trăm đồng, hơn nữa ngươi còn phải ứng trước một nghìn vạn.”
Dewey: "..."
Nghệ thuật đàm phán này khiến hắn ta muốn đánh người.
Hắn ta tưởng mình là một người sư tử đại khai khẩu*, không ngờ rằng mình lại trở thành người bị sư tử đại khai khẩu.
(*): hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.
Nhưng Tứ Hoàng Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Dewey, không có vốn đầu tư ban đầu thì đâu ra sự tích lũy lâu dài về sau chứ? Tây Đại Lục các ngươi không phải là có thị trường chứng khoán sao? Ngươi nên biết, vốn ngươi đầu tư càng nhiều, cuối cùng tiền kiếm được sẽ càng nhiều.”
Tây Đại Lục thật sự là có thị trường chứng khoán.
Dewey cũng là một người phóng khoáng trong đầu tư cổ phiếu.
Hơn nữa hắn ta là người ủng hộ kiên định của ‘đầu tư giá trị’.
Đầu tư giá trị có nghĩa là sau khi mua vào một cổ phiếu thì kiên định nắm giữ, xem nhẹ các biến động ngắn hạn, cùng xí nghiệp phát triển, kiếm tiền công trạng.
Dựa vào phương thức đầu tư giá trị này, Dewey đã kiếm được không ít.
Vì vậy, lần trước khi đến nước Càn, Dewey cũng đã áp dụng phương pháp đầu tư giá trị với Tứ Hoàng tử.
Nhưng Tứ Hoàng tử đã từng lật tẩy triết lý đầu tư của Dewey một lần, khiến hắn ta bắt đầu nghĩ rằng có lẽ đầu tư giá trị không phải là công thức vạn năng.
Có lẽ mình có thể linh hoạt một chút, quá cứng nhắc sẽ dễ bị thua thiệt thảm hại hơn.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, mặc dù lần trước hắn ta đã trồng một cây đại thụ vào Tứ Hoàng tử, nhưng thứ thiệt hại cũng không phải là tiền của bản thân Dewey, mà là những đồ tốt mà Nữ thần Trí Tuệ đưa cho hắn ta, còn có quốc khố của Tây Đại Lục.
Tiểu kim khố của bản thân Dewey cũng không thất thoát gì.
Vì vậy, mặc dù Dewey có xúc cảm nhưng vẫn không đau điếng cả người.
Quan trọng nhất là, Nữ thần Trí Tuệ quả thực quá hào phóng.
Lại trực tiếp cho hắn ta rất nhiều của cải.
Dewey vốn cũng chuẩn bị đầu từ thêm.
Nhưng hắn ta không muốn khiến Tứ Hoàng tử kiêu ngạo quá mức.
Vì vậy, Dewey đương nhiên từ chối lời đề nghị của Tứ Hoàng tử.
Tứ Hoàng tử cũng không để bụng.