Ngụy Quân: Thành công không nhất thiết là ở ta (8)
"Vậy ngươi còn muốn giúp Nho gia? Ngụy Quân, ta phải phải nhắc nhở ngươi, theo ta được biết, hiện tại Nho gia lại cùng một tên thần bí cường giả về cùng một phe, bọn họ kết hợp với nhau, hình như vẫn là muốn đối phó ngươi."
Người mà Châu Phân Phương nói chính là Sa Vị.
Ở trong nội bộ Nho gia, Châu Phân Phương vẫn là có một vài người có thể dùng được.
Tuy rằng nàng không biết rốt cuộc Sa Vị và Vương Hải đàm phán cái gì, nhưng mà lại nghe được tin tức Nho gia sẽ gây bất lợi đối với Ngụy Quân.
Tin tức này càng thêm chứng thực phán đoán của Ngụy Quân, cùng với, làm sâu sắc quyết tâm vận chuyển Nho gia của Ngụy Quân.
"Không cần phải nói, Nho gia đối với ta ra sao, đều không quan trọng. Hiện tại quan trọng nhất là Đại Càn cần Nho gia, mà Nho gia có thể lớn mạnh lên, cũng có thể giảm bớt áp lực của Đại Càn, để cho Đại Càn càng có nắm chắc đánh bại Tây Đại Lục xâm lược."
Giọng điệu của Ngụy Quân mười phần kiên định: "Thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong của quốc gia, sinh tử vinh nhục của cá nhân ta có là cái gì? Sư phụ, không cần khuyên ta nữa, ta tin tưởng bản chất của Nho gia vẫn là tốt, ở trên phương hướng chung là đứng ở bên phía Đại Càn, cái này là đủ rồi, chẳng lẽ ngươi hoài nghi lập trường của Nho gia sao?"
Châu Phân Phương: "..."
Cái này ngược lại nàng không nghi ngờ.
Nói ra thì Hoàng thất Đại Càn và Tiên đế bọn họ có lỗi với Nho gia, nhưng mà Nho gia bị Hoàng tộc đâm sau lưng một đao, vẫn không lựa chọn phản quốc đầu hàng địch.
Nho gia không phải là tuân theo Hoàng quyền.
Mà là từ xưa đến nay Nho gia là đang duy trì chính thống.
Là khí khái cao ngạo thủy chung của đệ tử Nho gia.
Đế vương có thể hai mặt, qua cầu rút ván, quân tử không thể.
Quân tử chân chính, thì nên trọng tình nghĩa, giữ lời hứa, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Chó cắn bọn họ một miếng, bọn họ sẽ không cắn ngược lại chó, như vậy tương đương với biến mình thành một kẻ tiểu nhân.
Cho nên, Nho gia thủy chung không có phản bội Đại Càn, cho dù hiện tại trên danh nghĩa Nho gia đang đối địch với Ngụy Quân, nhưng từ đầu đến cuối, đối địch với Ngụy Quân và đối địch với Đại Càn là hai khái niệm.
Sau khi Châu Phân Phương ý thức được điều này, cho rằng mình đã lý giải được Ngụy Quân.
Chính giống như Hoàng tộc từng đâm sau lưng Nho gia một đao, Nho gia lại vẫn lựa chọn giúp Đại Càn phản kháng xâm lược vậy.
Tuy rằng Ngụy Quân bị Nho gia coi là kẻ địch, nhưng cũng vẫn lựa chọn tận tâm tận sức giúp Nho gia.
Tuy rằng mưu đồ không giống, nhưng ở trên phương hướng chug, bọn họ giữ vững nhất trí.
Đây là khí khái quân tử chân chính.
Châu Phân Phương đã ngộ ra.
Thế là, quanh thân nàng lóe ra một luồng thánh quang, cảnh giới cả người thậm chí đều bởi vậy mà tiến thêm một bước.
Ngụy Quân: "..."
Tình huống gì thế?
Châu Phân Phương mỉm cười nói: "Ta đã hiểu rồi, đây là sự kiên trì mà đệ tử Nho gia nên có, đây là thánh đạo của đệ tử Nho gia. Ngụy Quân, cảm ơn ngươi, ngươi lại giúp ta tiến thêm một bước ở trên con đường thánh đạo. Lời ngươi vừa nói, đã cho ta sự dẫn dắt rất lớn, ta đã biết thánh đạo phía trước nên đi thế nào rồi."
Ngụy Quân cũng rất ngơ ngác.
Ngươi đã hiểu?
Nhưng mà vừa rồi ta chính là đang mở mắt nói lời tầm bậy.
Những thứ nói hưu nói vượn, cũng có thể chỉ dẫn thánh đạo của ngươi?
Thánh đạo tùy tiện như thế sao?
Ngụy Quân không hiểu, nhưng hắn vô cùng kinh ngạc.
Có điều, Ngụy Quân không quên chuyện chính.
"Nho gia có nhiều hiểu lầm và tâm nguyện đối với ta, rất nhiều tiền bối Nho gia đều cho rằng ta là chia rẽ người của Nho gia. Cho nên nếu từ ta dạy bọn họ phương pháp thành thánh, bọn họ tất nhiên sẽ sinh ra tâm lý mâu thuẫn, thậm chí sẽ cho rằng ta có ý đồ khác."
Đương nhiên, lý do này là thuyết phục được Châu Phân Phương.
Thực tế lý do là Ngụy Quân lo lắng mình ra mặt dạy đệ tử Nho gia phương pháp thành thánh, lỡ như thật sự làm khuất phục toàn bộ các đệ tử Nho gia khác thì phải làm sao? Lỡ như sau khi những đệ tử Nho gia nghe hắn giảng giải đơn giản hóa nội dung phức tạp xong, kinh ngạc xem hắn như thiên nhân, từ đó tôn kính sùng bái, nguyện làm một con chó dưới cửa hắn thì phải làm sao?
Không thể trách Ngụy Quân tự mình cảm giác tốt lành, thật sự là đời này hắn đã trải qua quá nhiều chó liếm rồi, hắn sợ.
Bắt buộc phải kiên quyết ngăn chặn loại tình huống này, bóp chết khả năng sinh ra chó liếm từ trong trứng nước.
Cho nên, Ngụy Quân quyết định giấu mình ở sau tấm màn, ẩn giấu sâu công trạng và danh tiếng.
Về phần nở mày nở mặt ở vẻ ngoài, tạm thời không cần cũng được. Chờ hắn chết biến thành Thiên Đế, lập tức liền có thể đi lên đỉnh cao cuộc đời, cũng không cần quan tâm khoảnh khắc nhất thời này.
Trước tiên cứ để cho Châu Phân Phương thay hắn đi nở mày nở mặt đi.
Ngụy Quân nói toàn bộ suy nghĩ của mình cho Châu Phân Phương.
"Sư phụ, vừa hay ngươi và Nho gia cũng có hiểu lầm. Nếu như do ngươi ra mặt, vừa có thể hóa giải hiểu lầm lúc trước, để ngươi cùng tiền bối Nho gia tiêu tan hiềm khích trước đây, vừa có thể tăng cường thực lực của Nho gia. Hiện tại ngươi đã là thánh nhân, bọn họ cũng sẽ tin tưởng thành ý cùng năng lực của ngươi, đây là lựa chọn thích hợp nhất."
Châu Phân Phương gật đầu, hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Ngụy Quân lạnh nhạt cười, gió nhẹ mây bay mở miệng: "Thành công không cần thiết tại ta, thành công nhất định có ta."