Một con phố Chư Thiên Vạn Giới, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha (4)
Ngay cả thánh nhân thực thụ có tái sinh, theo quan điểm của Vương Thượng thư cũng chưa chắc có tốc độ tiến cấp như vậy.
Nói ra thì người đời có thể không tin, Nho gia... tin vào khoa học.
Biểu hiện hiện tại của Châu Phân Phương, theo Vương Thượng thư thấy, chính là rất phi khoa học.
Sau đó, Vương Thượng thư đã có một suy đoán táo bạo.
"Không phải là Ngụy Quân đã chỉ bảo cho ngươi đấy chứ?”
Châu Phân Phương kinh ngạc.
"Lão Vương, ngươi có chút lợi hại đấy, chuyện này mà cũng có thể đoán được.”
Trước đây còn tưởng rằng Lão Vương chính là một kẻ bù nhìn, Chân Phân Phương tỏ vẻ không coi ra gì, Lão Vương thông minh hơn mình tưởng tượng.
Vương Thượng thư cũng không tự tin lắm vào suy đoán của mình, hắn ta chỉ ôm lấy thái độ thử một chút xem sao.
Thế nhưng...
Câu trả lời của Châu Phân Phương khiến hắn ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Vậy mà lại đoán đúng rồi.
"Thật sự là Ngụy Quân đã chỉ bảo cho ngươi?”
"Lão Vương, sao ngươi đoán ra được Ngụy Quân vậy?”
Vương Thượng thư có gì nói nấy: “Mặc dù thiên phú của ngươi tốt nhưng trong phạm vi hiểu biết của bọn ta, người duy nhất có thiên phú vượt qua năng lực hiểu biết của bọn ta chỉ có Ngụy Quân, tốc độ tiến bộ của hắn nhanh đến kinh người, ngươi và hắn căn bản không cùng đẳng cấp. Hơn nữa lần trước ngươi trở thành bán thánh cũng là nhờ sự chỉ bảo của Ngụy Quân, hắn có thể giúp ngươi thành bán thánh, lại giúp ngươi thành thánh, theo logic mà nói cũng rất hợp lý.”
Châu Phân Phương: "..."
Hợp lý ở đâu?
Ngụy Quân chính là đồ đệ của ta.
Nhưng rõ ràng Ngụy Quân đã tạo nên rất nhiều kỳ tích.
Vì vậy, khi kỳ tích xảy ra trên người Ngụy Quân, rất nhiều người đã coi đó là điều đương nhiên chứ không quá ngạc nhiên.
Cho dù Ngụy Quân nói mình thành thánh rồi, Vương Thượng thư có thể cũng sẽ không có phản ứng gì nhiều.
Dù sao, Ngụy Quân làm ra chuyện gì, dường như đều là chuyện bình thường.
Mặc dù Ngụy Quân chưa từng thể hiện qua võ lực của mình.
Nhưng loại quan niệm này đã ăn sâu vào lòng người.
“Ngụy Quân giúp ngươi thành thánh như thế nào vậy? Vương Thượng thư hỏi với vẻ hứng thú: “Là câu nói nào đó trong vô tình đã chỉ điểm cho ngươi sao?”
Trong thoại bản thường có những tình tiết dạng như vậy, một cao thủ bị mắc kẹt trong một cảnh giới nào đó rất lâu, chỉ vì vô tình nghe thấy được một câu nói liền đột phá cảnh giới, lên thẳng một mạch chín vạn dặm.
Thậm chí thánh nhân Nho gia cũng có sự trải nghiệm tương tự.
Các đệ tử của Nho gia đều biết, lúc thánh nhân còn trẻ, có một lần trên trên đường gặp được hai đứa trẻ đang bàn luận về mặt trời, kết quả bọn trẻ căn bản không có tu vi gì lại khiến thánh nhân học được rất nhiều, thực lực tiến bộ một khoảng lớn ngay tại chỗ.
Mặc dù rất khó để xác minh sự thật giả của chuyện này, có điều đệ tử của Nho gia đều coi đó là sự thật.
Vì vậy, nếu xảy ra chuyện tương tự với Châu Phân Phương, Vương Thượng thư cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhìn thấy Vương Thượng thư hiểu phép tắc như vậy, Châu Phân Phương vô cùng hài lòng.
Nàng ta nói thật: "Không phải là Ngụy Quân vô tình nói gì đó chỉ điểm cho ta, là hắn truyền lại toàn bộ kinh nghiệm thành thánh của mình cho ta.”
"Ồ, thì ra là như vậy."
Vương Thượng thư bình thản uống một ngụm trà.
Kết quả, hình tượng cao nhân không chống đỡ nổi ba giây, ngụm trà này còn chưa kịp nuốt xuống đã bị hắn ta phun thẳng vào Châu Phân Phương.
Sau đó, Vương Thượng thư liền xui xẻo rồi.
Chỉ thấy Châu Phân Phương không nhúc nhích tí nào.
Nước trà mà Vương Thượng thư phun ra, bắn ngược lại lên mặt mình như gặp phải cái gì đó đàn hồi vậy.
Quả thực đổ ập xuống, ướt sũng.
Sự tự động bắn lại của Hạo Nhiên Chính Khí đến từ cấp bậc thánh nhân.
Trước đây, Châu Phân Phương cũng bởi vì điều này, suýt chút nữa vì đá cho Ngụy Quân một cái mà gót chân ba tấc của mình bị phế bỏ.
Vương Thượng thư không quan tâm đến hình tượng của mình, toàn bộ tâm tư của hắn ta đều đặt vào trong thông tin được tiết lộ qua câu nói vừa rồi của Châu Phân Phương.
Mặc dù hắn ta đã sớm chấp nhận sự thực Ngụy quân là một kẻ biến thái, nhưng lúc này hắn ta vẫn khá kinh ngạc.
“Ý của ngươi là, Ngụy Quân cũng thành thánh rồi?” Vương Thượng thư nói.
Chu Phương Phương gật gật đầu, nói lời thấm thía: “Lão Vương, hiện tại ngươi biết các ngươi đang làm cái gì chưa?”
"Cái gì?"
"Các ngươi là Lão Thọ Tinh ăn thạch tín** - chê mệnh dài a.” Châu Phân Phương bình luận: “Đối địch với ai thì không? Các ngươi cứ khăng khăng đối địch với Ngụy Quân. Các ngươi không có năng lực đó, biết không hả? Hơn nữa ngươi cho rằng Ngụy Quân là đang chiến đấu một mình sao? Sau lưng Ngụy Quân còn có thánh nhân vĩ đại nhất, cường đại nhất trong lịch sử Nho gia – Châu nào đó làm hậu thuẫn.”
(**) ý chỉ một người không còn muốn sống nữa, tự tìm đến cái chết.
Nói tới đây, Châu Phân Phương ngả chiến thuật về sau, trực tiếp uy hiếp: “Đối địch với Ngụy Quân đồng nghĩa với đối địch với hai thánh nhân. Lão Vương, ngươi muốn chết sao?”
Vương Thượng thư: "..."
Tất nhiên là ta không muốn.
Hơn nữa bọn ta cũng không phải đối địch với Ngụy Quân.
Có điều, không thể bàn chuyện băng giá với côn trùng mùa hạ, mưu kế thực sự của bọn ta đương nhiên không thể để ngươi biết.
Nếu không sẽ không giúp được Ngụy Quân.
Vương Thượng thư lựa chọn giữ vững bí mật.