Một con phố Chư Thiên Vạn Giới, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha (6)
Vương Thượng thư lớn tuổi, thậm chí sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ giống như hồi quang phản chiếu.
"Tiểu Châu, cái này đúng là do Ngụy Quân viết? Sao ngươi lại đưa cho ta xem?"
Châu Phân Phương phàn nàn: “Ngươi cho rằng ta muốn đưa cho ngươi xem sao? Còn không phải Ngụy Quân cứ khăng khăng bảo ta làm như vậy, hơn nữa còn căn dặn ta phất định phải lấy danh nghĩa của ta để giao cho các ngươi, tránh cho các ngươi vì bất hòa với hắn mà bỏ qua cơ duyên cực lớn này. Ngươi thực sự nghĩ nhiều rồi, những đồng tiền cũ như các ngươi, chắc chắn tham phú phụ bần, không thể không học.”
Vương Thượng thư: "..."
Châu Phân Phương giải phóng ra uy áp thánh nhân của mình, bao phủ lấy Vương Thượng thư, trực tiếp ỷ thế áp người một cách không kiêng dè: “Lão Vương, nể tình chúng ta đã hợp tác vui vẻ nhiều năm như vậy, ta nhắc nhở ngươi một câu. Ngụy Quân là một người rất tốt, rõ ràng hắn biết các ngươi đang đối địch với hắn nhưng vẫn nguyện ý giúp các ngươi nâng cao thực lực, bởi vì hắn cho rằng Nho gia gia tăng thực lực là chuyện tốt cho nước cho dân. Nhưng các ngươi cầm lấy phần đại lễ như vậy của Ngụy Quân, đã không muốn báo hơn, ngược lại còn muốn lấy oán trả ơn.”
Nói đến đây, Châu Phân Phương híp mắt, khí thế lập tức trở nên nồng đậm sát khí: “Vậy ta không quan tâm việc tắm máu Nho gia nữa, hoàn thành việc xây dựng lại Nho gia trên hài cốt của các ngươi. Ngụy Quân là một người lương thiện, Châu Phân Phương ta thì không phải. Lão Vương, tốt nhất là ngươi tin ta, loại chuyện này ta hoàn toàn làm được.”
Vương Thượng thư không bị sát khí của Châu Phân Phương dọa sợ.
Chuyện này mới đâu vào đâu.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là Thượng thư Lễ bộ của Đại Càn, một trong những đại lão đứng trên đỉnh quyền lực.
Không thể bị dọa sợ.
Hơn nữa, hắn ta hận không thể đặt một bức họa của Ngụy Quân trong nhà mà cúng bái, căn bản chưa từng nghĩ làm việc gì bất lợi cho Ngụy Quân, vì vậy theo hắn ta thấy, sự đe dọa của Châu Phân Phương đối với hắn ta hoàn toàn không phải là đe dọa.
Hiện tại, điều mà Vương Thượng thư đang suy nghĩ là có nên nói cho Châu Phân Phương hay không.
Dù sao, xem ra tình cảm sư đồ của Châu Phân Phương với Ngụy Quân không phải là giả, thậm chí Châu Phân Phương còn vì Ngụy Quân mà bắt đầu uy hiếp cả Nho gia.
Tiết lộ rõ thái độ thật sự của bọn họ cho Châu Phân Phương cũng không phải không được.
Vương Thượng thư chỉ lo lắng ngộ nhỡ sau khi Châu Phân Phương biết rồi lỡ miệng, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
Trên thực tế, loại lo lắng này là có lý.
Bởi vì mỗi người đều có người mà trong lòng mình tin tưởng tuyệt đối.
Vương Thượng thư sẽ cho rằng nói ra một bí mật với Châu Phân Phương thì không sao, sau đó, Châu Phân Phương cũng sẽ cho rằng nói ra một bí mật với một người khác mà nàng ta tin tưởng tuyệt đối cũng không sao, nàng ta tin đối phương sẽ không nói ra ngoài.
Nhưng cứ như vậy, bí mật sẽ không còn là bí mật nữa.
Vì vậy, đối với bí mật thực sự mà nói, càng ít người biết càng tốt.
Người ta luôn nói rằng chỉ cần giao lưu giao tiếp nhiều hơn thì sẽ có thể giảm bớt rất nhiều xích mích trong nội bộ.
Lời nói này đương nhiên là có đạo lý, nhưng một khi giao tiếp quá nhiều, xích mích nội bộ có lẽ sẽ giảm đi nhưng khả năng lộ bí mật cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Thậm chí sự hiểu biết và đề phòng của kẻ địch đối với ngươi cũng sẽ theo đó mà nhiều hơn.
Cứ như vậy, rốt cuộc là được mất thế nào, không thể lường trước được.
Cũng chính vì lý do này mà Vương Thượng thư và Vương Hải luôn che giấu thái độ thực sự của bọn họ rất tốt.
Vương Thượng thư không nghi ngờ nhân phẩm của Châu Phân Phương, nhưng bí mật chính là bí mật.
Đặc biệt gần đây lại có thêm một Sa Vị thần bí khó lường.
Vì vậy, cuối cùng hắn ta vẫn nói là: “Tiểu Châu, quyền quyết định chuyện này không nằm trong tay ngươi, nếu Ngụy Quân quyết định muốn chia sẻ kinh nghiệm thành thánh với bọn ta rồi thì ngươi nên tôn trọng ý kiến của hắn. Về phần ân oán giữa bọn ta và Ngụy Quân, cứ giao cho thời gian quyết định đi. Hiện tại ta không thể đưa ra lời hứa hẹn hợp lệ nào cho ngươi, trên thực tế cho dù ta có đưa ra lời hứa hẹn, ngươi cũng sẽ không tin. Ngươi biết đệ tử Nho gia bọn ta giỏi nhất là ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu mà.”
Châu Phương Phương: "..."
Kỹ năng tự bôi nhọ này của ngươi có thể so sánh với lão nương đấy.
"Ta sẽ tôn trọng ý kiến của Ngụy Quân, để những đệ tử khác của Nho gia cho rằng đây là thứ ngươi chia sẻ với bọn ta. Tiểu Châu, ngươi thực sự đã dạy được một đồ đệ tốt.”
Nói đến cuối cùng, Vương Thượng thư thực sự ghen tị.
Kiểu đồ đệ như Ngụy Quân, ai mà không muốn chứ?
Đây thực sự là kiểu rạng rỡ tổ tông.
Theo hắn ta thấy, đưa cho Châu Phân Phương là lãng phí rồi.
Kiếp trước chắc chắn Châu Phân Phương đã từng cứu thế giới.
Hoàn toàn không xứng có được Ngụy Quân.
Người ta thì đều là sư phụ hướng dẫn đệ tử, ngươi xem xem Châu Phân Phương lại trực tiếp được đệ tử dẫn lối, hơn nữa còn trực tiếp bay đến đỉnh cao cuộc đời.
Nói không ghen tị là không thể.
Vương Thượng thư thậm chí còn ghen tị đến mức khuôn mặt hoàn toàn thay đổi.
Châu Phân Phương nhìn ra sự ghen tị của Vương Thượng thư, cười khinh thường.