Thao tác cợt nhả và đánh cược hào phóng (1)
Ngụy Quân nghiêm túc nói với Châu Phân Phương: “Đi đi, lên đường bình an.”
Châu Phân Phương cau mày, nói: “Ta không lo lắng về sự bình an của mình, ta lo lắng cho ngươi. Ta có cảm giác, có cường giả đang có mưu đồ bất lợi với ngươi.”
Tu vi đạt đến trình độ nhất định đều dễ dàng nảy sinh linh cảm.
Vì vậy, trực giác của cường giả thực ra không phải là huyền học, thực sự hữu dụng.
Nghe thấy Châu Phân Phương nói như vậy, Ngụy Quân càng cảm kích sư phụ hờ hơn.
"Không cần nói nữa, cô mau đến thành Thiên Nguyên đi. Đừng quên, hiện tại ta đã ở cảnh giới thánh nhân rồi, cho dù có người muốn hại ta, cũng đâu có dễ như vậy.” Ngụy Quân cố ý nói.
Châu Phân Phương chậm rãi gật đầu: "Cũng đúng, hiện tại ngươi cũng rất mạnh.”
Mặc dù nàng ta vẫn có chút lo lắng cho Ngụy Tuấn, nhưng luân phiên trực ban ở thành Thiên Nguyên là công việc và trách nhiệm của nàng ta, nàng ta không thể từ chối.
Vì vậy Châu Phân Phương vẫn nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
Ngụy Quân đích thân tiễn Châu Phân Phương rời đi.
Sau khi Châu Phân Phương rời đi, Ngụy Quân ép mình khống chế khóe miệng muốn cong lên của mình.
Không thể cười.
Nhẫn nhịn, chiến thắng ở phía trước rồi.
Mà ở cuối con đường, Sa Vị lại khẽ cười thành tiếng.
Nghiệt đồ, ta biết ngươi đoán được là ta làm.
Nhưng có thể thế nào chứ?
Lâu lắm rồi không giao đấu với vi sư, ngươi có thể đã quên hết thủ đoạn của vi sư rồi.
Một con đường Chu Thiên Vạn Giới, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha.
"Có phải rất tức giận không?”
Ngụy Quân lại lần nữa gặp sư phụ hờ của mình.
Kể từ sau khi Ngụy Quân và sư phụ hờ gặp nhau vì Cổ Anh lần trước, dường như thời gian sư phụ hờ đối mặt với hắn cũng càng tùy tiện hơn.
Thỏa thuận ngầm ‘Vua không gặp vua’ đã bị Ngụy Quân chủ động phá vỡ, vậy thì sư phụ hờ đương nhiên cũng không cần phải tuân thủ nữa.
Vì vậy, lần này ông ta không giấu kín dấu vết hành động của mình.
Đương nhiên, cho dù ông ta có che giấu dấu vết hành động của mình thì chỉ cần là nơi cách Ngụy Quân rất gần trong kinh thành, Ngụy Quân cũng chưa chắc không cảm nhận được.
Dù sao, hiện tại thực lực của Ngụy Quân đã mạnh hơn trước.
Vì vậy, Sa Vị cũng dứt khoát không giấu nữa.
Dương mưu* thực sự chính là ngươi biết rõ ta muốn làm gì nhưng vẫn không thể ngăn cản ta.
(*): Dương mưu là đặt toàn bộ mưu kế ở trước mặt đối thủ, không che dấu, không bí mật, gần như tất cả đều trong suốt, là mưu kế của người quân tử.
Chính là lợi hại, chính là chơi.
Sa Vị hiện tại rất cường thế.
Hơn nữa ông ta khiến Ngụy Quân cảm nhận được khí thế tất thắng của mình.
Ngụy Quân cười, cho Sa Vị một lượt thích.
"Tức thì không tức, ta chỉ là cảm khái, sư phụ, người quả thực rất lợi hại, luôn luôn xuất hiện vào lúc ta cần, không hổ danh là người.”
Sự tán thưởng của Ngụy Quân hoàn toàn thật lòng thật dạ.
Đáng tiếc, Sa Vị lại không cảm nhận được sự thành thật của Ngụy Quân.
Ông ta chỉ nghĩ rằng Ngụy Quân đang miễn cưỡng vui vẻ.
Dù sao, Ngụy Quân vừa mới tiễn Châu Phân Phương đi.
"Ngươi vất vả khổ cực, không dễ gì mới bồi dưỡng được một trợ thủ thánh nhân mà đã bị ta dễ dàng điều đi rồi. Nghiệt đồ, thừa nhận sự mất mát của mình đi, thua dưới tay ta không phải là điều mất mặt.”
Ngụy Quân lại lần nữa trả lời một cách thành thật: “Thực ra cũng không phải quá khó, ta chỉ hơi chỉ điểm một chút cho Châu Phân Phương, cô ta liền đột phá một cách rất dễ dàng rồi. Thành thực mà nói, sở dĩ cô ta có thể đột phá nhanh như vậy, công thần lớn nhất không phải là ta mà là người. Nếu không phải người đã cải tạo môi trường thiên địa, cô ta cũng không thể đột phá nhanh như vậy.”
Dù sao, vốn dĩ thánh nhân có thể chính là ngưỡng cửa cao nhất của nhân gian.
Hiện tại ngưỡng cửa này đã được sư phụ hờ tăng lên gấp bội.
Vậy thánh nhân - ngưỡng cửa vốn cao nhất này, hiện tại chính là một giá trị trung gian.
Thi được 100 điểm rất khó.
Thi được 50 điểm, đối với học bá mà nói, rất khó sao?
Là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì vậy, những gì Ngụy Quân nói đều là sự thật.
Đừng thấy Ngụy Quân khổ cực vất vả viết ra một bản luận văn làm thế nào để thành thánh, thực ra cũng chỉ là cho vui thôi, thực sự muốn xem kỹ thuật thì phải xem sư phụ hờ của hắn.
Ngụy Quân không sợ mình nói sự thật ra sẽ bị Sa Vị nhìn ra sơ hở.
Bởi vì Sa Vị sẽ không tin lời nói của hắn.
Thế giới này chính là như vậy.
Nói sự thật căn bản không ai tin.
Giống như hắn trước đây luôn nói rằng mình thực sự không phải quân tử gì, nhưng cũng không ai.
Giữa người với người, ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, Ngụy Quân thường cảm thấy buồn phiền vì điều này.
Quả nhiên, phản ứng của sư phụ hờ giống hệt như hắn dự đoán.
Sa Vị cười, lắc đầu nói: “Nghiệt đồ, ngươi luôn luôn cứng mồm cứng miệng như vậy, thua người không thua trận, tiếp tục cứng mồm cứng miệng tiếp đi, vi sư ta đã xuất chiêu rồi. Hiện tại, Châu Phân Phương cũng đã không còn ở đây, bên cạnh ngươi còn có lực lượng có thể tín nhiệm nào khác sao?”
Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Một mình ta cũng đủ quét sạch thiên hạ rồi.”
"Có chí khí."
Sa Vị nói một câu.
"Hãy sẵn sàng nghênh đón trận chiến đi, nghiệt đồ, vi sư sẽ lập tức tặng ngươi một món quà lớn.”
Ngụy Quân rất mong đợi món quà lớn của sư phụ hờ.
Nhưng lần này hắn bị Sa Vị lừa rồi.