Thao tác cợt nhả và đánh cược hào phóng (2)
Sa Vị căn bản không có ý định ra tay trực tiếp với hắn, mặc dù có vẻ như đã điều hết lực lượng bảo hộ bên cạnh Ngụy Quân đi rồi, nhưng theo quan điểm của Sa Vị, đối phó với Ngụy Quân, có cẩn thận thế nào cũng không đủ.
Ông ta xướng ra câu chuyện ‘sói đến rồi’ với Ngụy Quân, khiến Ngụy Quân đa nghi.
Mục tiêu của Sa Vị ở giai đoạn hiện tại vẫn là đặt nền móng và làm thực nghiệm, còn xa mới tới bước kiến huyết phong hầu** kia.
(**): Mô tả một loại chất độc kịch độc, con người nếu trúng phải lập tức nghẹt thở và tử vong
Có điều trước khi rời đi, Sa Vị thuận miệng nói một câu khiến Ngụy quân cảm nhận được sát khí của ông ta.
"Ngươi gọi Châu Phân Phương là sư phụ?”
Ngụy Quân: "...Người đang ghen?"
Sa Vị bật cười haha: "Ngươi thật biết nói đùa.”
Ngụy Quân chớp mắt: "Vậy mà người cũng ghen thật.”
Sa Vị: "..."
Cái đệch!
Ai quy định ông ta không thể ghen?
Đến Vương Thượng thư còn ghen vì chuyện lương tài mỹ ngọc như Ngụy Quân lại bị loại người tầm thường như Châu Phân Phương cướp đi làm đồ đệ.
Sư phụ chính quy như ông ta, chẳng lẽ không có tư cách để ghen?
Ngụy Quân quả thực là một nghiệt đồ, không sai chút nào.
Cũng quả thực đã khiến ông ta trở thành trò cười lớn nhất trong lịch sử Chư Thiên Vạn Giới.
Tuy nhiên, có thể đích thân bồi dưỡng một đồ đệ lợi hại như vậy, chẳng lẽ sư phụ không nên cảm thấy tự hào sao?
Ngay cả khi đồ đệ này và mình không đứng cùng một phía.
Nhưng thứ Ngụy Quân có được là thành tựu, điều này không phải giả bộ.
Trên thực tế, ông ta luôn cho rằng điều tâm đắc nhất trong đời này của ông ta chính là đã từng đạt tới đỉnh cao.
Điều tâm đắc thứ hai chính là người tiếp theo ở trên đỉnh cao chính là đệ tử mà ông ta bồi dưỡng ra.
Chư Thiên Vạn Giới, nhân tài lớp lớp xuất hiện, vô số văn minh rực rỡ cạnh tranh nhau khiến bao nhiêu nhân tài khom lưng? Trong tình hình như vậy, hai đời cầm lái của Chu Thiên Vạn Giới không phải là ta thì chính là đồ đệ ta.
Điều này có lợi hại không?
Ngụy Quân hoàn toàn đồng ý với quan điểm này của sư phụ hờ.
Vì vậy hắn nghiêm túc nói: "Trong lòng ta, sư phụ chân chính chỉ có một.”
“Vậy Châu Phân Phương thì sao?” Sa Vị không từ bỏ việc truy vấn.
Ngụy Quân kiên nhẫn giải thích: "Chỉ là mây trôi mà thôi, là ta chỉ dạy cho cô ta chứ không phải cô ta chỉ dạy cho ta. Người sư phụ thực sự có thể chỉ điểm cho ta, chỉ có người.”
"Như vậy còn được.”
Sa Vị rất hài lòng với câu trả lời của Ngụy Quân.
“Ngươi đã cứu Châu Phân Phương một mạng.” Sa Vị nói với vẻ ngạo nghễ.
Ngụy Quân bật cười khanh khách: "Nếu người giết chết Châu Phân Phương, ta sẽ giết chết người.”
"Vậy thì ngươi phải có năng lực đó mới được.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Sa Vị không nghi ngờ về việc Ngụy Quân có năng lực này.
Vì vậy, ông ta lại âm thầm nâng mức độ nguy hiểm của Ngụy Quân lên.
Mặc dù không biết rốt cuộc Ngụy Quân có đường rút nào, nhưng Ngụy Quân rất nguy hiểm.
Không có sự chắc chắn tất thắng, tạm thời không ra tay với Ngụy Quân.
Trước tiên hãy lập nền móng xong trước, nâng cao thực lực của Sa Vị đảng, sau đó diễn tập trước một lần.
Cuối cùng mới sử dụng những cái bia đỡ đạn kia đi thăm dò con át chủ bài của Ngụy Quân.
Trước khi con át chủ bài của Ngụy Quân được thăm dò toàn bộ, Sa Vị không sẵn sàng tự mình ra tay.
"Nhắc nhở ngươi một câu.”
"Cái gì?"
“Vào lúc ta xuất chiêu một lần nữa, sẽ không có ai che chắn gió mưa trước người ngươi nữa.” Sa Vị nói: “Đại Càn sẽ đón nhận một trận mưa bão cực lớn, sắp ốc không mang nổi mình ốc rồi."
Lời nhắc nhở của Sa Vị, Ngụy Quân quả thực đã ghi nhớ trong lòng.
Trong suy nghĩ của Ngụy Quân, sư phụ hờ vẫn rất hiếm khi nói dối.
Hơn nữa Đại Càn cũng không phải là sắp đón nhận một trận mưa bão cực lớn mà là đã đón nhận một trận mưa bão cực lớn rồi.
Chỉ một ngày sau khi Châu Phân Phương tới thành Thiên Nguyên, Đại Càn đã xảy ra hai việc đại sự.
Thứ nhất, Nam Tân Cương tuyên bố phản loạn, Tư trưởng của An Toàn Tư – Lục Khiêm đã không rõ tung tích và mất liên lạc với tổng bộ An Toàn Tư sau khi đến Nam Tân Cương.
Việc này đã gây ra một cơn sóng to gió lớn trong nội bộ triều đình Đại Càn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Khiêm mất liên lạc với triều đình Đại Càn.
Ngay cả trong cuộc Chiến Tranh Vệ Quốc nguy hiểm đẫm máu hơn mà Lục Khiêm cũng chưa từng mất liên lạc.
Điều quan trọng nhất là tin tức truyền ra từ cuộc phản loạn của Nam Tân Cương khiến người ta càng nghĩ càng sợ hãi.
Hiện tại, trong hiên hạ có hai cách nói.
Một cách nói là cuộc phản loạn ở Nam Tân Cương là do bị An Toàn Tư ở địa phương ép làm phản.
Một cách nói khác là có tôn thất Đại Càn ở Nam Tân Cương đã phất cờ nổi dậy, muốn trừ khử người thân tín của vua, Lục Khiêm là bị nhân vật lớn trong triều đình và quân phản tặc Nam Tân Cương liên thủ hãm hại rồi.
Hai cách nói này đều được lan truyền trong triều đình và dân gian một cách đầy tỉ mỉ và sinh động, khiến người ta không biết nên làm sao phân biệt.
Sau khi Lục Nguyên Hạo mất liên lạc với Lục Khiêm liền nổi giận tại chỗ.
Nếu không phải Ngụy Quân ngăn cản, Lục Nguyên Hạo suýt chút nữa cướp mất hoàng cung.
Ý nghĩa trên mặt chữ.
Ngụy Quân cũng bị dọa đến giật mình.
"Ngụy ca, huynh đừng cản ta, nghĩa phụ nhất định là bị Hoàng thất hại rồi.”
Lục Nguyên Hạo tin chắc vào điều này.