Cha chính là để hãm hại (3)
Đương nhiên đám người Ngụy Quân không thể luôn luôn làm bảo mẫu bảo đảm cho sự vận chuyển của ‘Phá Hiểu’.
Trong trường hợp đã định trước rằng hai bên đều có năng lực hủy diệt đối phương, việc mọi người có thể làm chính là cạnh tranh bình đẳng.
Nếu không, cứ chơi ngầm, ai cũng có thể kéo đối phương cùng chết.
Thứ phải giỏi vào lúc này là thao tác chứ không phải là cơ bắp. Bởi vì nếu cơ bắp thực sự mạnh đến mức độ nhất định, căn bản không cần thao tác giỏi.
Ngụy Quân biết báo ‘Phá Hiểu’ không thể dùng những thủ đoạn ngoài cạnh tranh thương nghiệp để đối phó với ‘Tranh Nhãn Khán Thế Giới’, tâm thái của hắn thực ra không tồi, lãnh đạm nói: “Người ta muốn viết báo, vậy thì viết báo bác bỏ là được.”
“Không dễ để bác bỏ.” Nhậm Dao Dao cười khổ: “Dù nói thế nào thì bách tính căn bản không nghĩ nhiều như vậy, ai có thể dẫn bọn họ sống tốt qua ngày, bọn họ sẽ ủng hộ người đó. Đại Càn chính là nghèo, mà Tây Đại Lục đã giàu tới mức sữa uống không hết mà đổ xuống sông, thế này thì so làm sao được?”
Ngụy Quân: “Điểm này là giả.”
Nhậm Dao Dao: “Hả?”
Ngụy Quân nhún vai nói: “Ta đã đến Tây Đại Lục rồi, Tây Đại Lục không tốt như trong báo chém gió đâu. Cái gì mà sữa nhiều đến mức uống không hết đổ xuống sông... vớ vẩn? Nếu thực sự có nhiều sữa như vậy thì phát cho bách tính tắm, tắm sữa không thơm sao? Sở dĩ bọn họ đổ sữa xuống sông là vì thương nhân không muốn mang sữa cho bách tính, thà đổ đi cũng không để bọn họ được lợi. Ngươi còn tưởng đây là chuyện tốt thật sao? Cho dù ở đây, người ở tầng lớp thấp nhất cũng đều bị bóc lột cả, nói sữa nhiều đến mức uống không hết đổ xuống sông hoàn toàn là chém gió.”
Nhậm Dao Dao mở to hai mắt.
Nàng ta chưa từng đến Tây Đại Lục, vì vậy thực sự không biết có hành động hôi khai này.
“Vậy mà lại như vậy.”
“Chính là như vậy, Tây Đại Lục cũng không phải thế ngoại đào nguyên gì, khuyết điểm cũng nhiều lắm.”
Mặc dù Ngụy Quân kinh ngạc về sự trưởng thành của sư phụ hờ, ngay cả chiêu diễn biến hòa bình này cũng học được, nhưng hắn không hoảng.
“Quốc gia nào cũng có thể tìm ra được một đống sự việc tồi, nơi có người nhiều, sự việc gì cũng có thể xảy ra, không có chế độ và quốc gia hoàn mỹ không sứt mẻ. Bọn họ công kích Đại Càn, chúng ta tiếp thu những phê bình chính xác kia để cải tiến, sau đó cũng viết hết ra những chuyện thối nát của Tây Đại Lục để người đọc xem được là được rồi. Không phải Tranh Nhãn Khán Thế Giới sao? Để người độc xem toàn diện một chút.”
Gặp chiêu phá chiêu.
Nếu Đại Càn luôn duy trì kết cấu quyền lực hiện tại mà không thay đổi, vậy chiêu thức công kích này là có hiệu quả, sẽ có một số lớn người thức tỉnh, đứng ra truy cầu quyền lợi và sự giải phóng cho mình.
Nhưng kể từ sau khi Ngụy Quân xuất thế ngang trời, kiểu Ngụy đảng giống như ba đầu sỏ của Đại Càn đều đã tiếp nhận sự cảm hóa của Ngụy Quân, chủ động thức tỉnh rồi.
Bọn họ vốn cũng muốn thay đổi.
Chỉ là kế hoạch của bọn họ là làm từng bước một, không phải ăn một miếng mà béo ngay.
Loại thủ đoạn công kích này là khiến mâu thuẫn gay gắt, ép hai bên động thủ trước, khơi ra sự hỗn loạn của Đại Càn.
Ngụy Quân chỉ có thể nói, sư phụ hờ thực sự trưởng thành rồi.
“Loại biện pháp này, về lý luận, chỉ cần bản thân chúng ta có thể làm tốt, sẽ không có tác dụng gì. Nếu có thể có tác dụng, chứng tỏ không gian cải tiến của chúng ta rất lớn.”
Ngụy Quân trấn an Nhậm Dao Dao: “Không cần hoảng sợ, vấn đề không lớn, việc quan trường giao cho Thượng Quan Thừa tướng bọn họ đi giải quyết, tờ báo ‘Tranh Nhãn Khán Thế Giới’ nói hươu nói vượn này do báo ‘Phá Hiểu’ chúng ta phụ trách giải quyết.”
Nhậm Dao Dao: “Có thể không cần đến chúng ta rồi.”
“Ý gì vậy?” Ngụy Quân không hiểu.
Nhậm Dao Dao nói: “Triều đình vừa hạ lệnh, nói tờ báo ‘Tranh Nhãn Khán Thế Giới’ này nghi có liên quan đến việc truyền bá nội dung nguy hiểm, bị niêm phong rồi.”
Ngụy Quân: “...”
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là đồng đội ngu như heo.
Cho dù ngươi muốn niêm phong nó thì cũng phải chỉ ra điểm sai trái của nó trước rồi mới niêm phong.
Nếu không không phải là dâng đầu người rồi sao?
Thượng Quan Thừa tướng không nên là loại đồng đội như heo này mới đúng.
Ngụy Quân lập tức hỏi Thượng Quan Thừa tướng.
Câu trả lời của Thượng Quan Thừa tướng có chút bất lực: “Người phía dưới làm đấy, gần đây ta bận đến sứt đầu mẻ trán, còn bị nhắm vào, theo án lệ của triều đình, hiện tại ta không thích hợp xử lý việc chính vụ.”
Ngụy Quân: ". . ."
Quả thật, hắn suýt chút nữa quên mất.
Dựa theo án lệ triều đình, sau khi Thừa tướng hoặc là viên quan quan trọng của các bộ khác bị vạch tội quy mô lớn, cho dù có phải thật hay không đều phải bày tỏ thái độ có thể từ chức, sau đó suy nghĩ lỗi lầm, chờ sự việc được điều tra rõ rồi tính tiếp.
Xem ra là mặc người chia cắt xâu xé.
Nhưng không được nghĩ rằng như vậy sẽ dung túng cho người khác tiến hành buội tội với viên quan quan trọng của triều đình, không tồn lại đâu.
Đầu tiên, ngươi buộc tội thất bại, sẽ bị các đại lão báo thù, thân cư cao vị thì không có mấy người dễ đối phó, thử một chút liền khiến ngươi tạ thế.
Tiếp theo, buội tội loại viên quan quan trọng của triều đình này, cho dù có lý hay không đều bị giáng chức.
Cho nên đơn giản sẽ không có người khởi xướng loại công kích kiểu tự sát này.