Thời tới thiên địa đều là Ngụy đảng (3)
Đương nhiên, Ngụy Quân không thể hiện ra ngoài.
Ai còn không phải là Ảnh Đế chứ?
Ngụy Quân nói: "Trần huynh yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
Trần Già lúc này vừa bước ra khỏi Thời Gian Bí Cảnh của yêu đình, còn chưa biết tin tức về việc thực lực Nho gia tiến bộ vượt bậc, vì vậy không nghe ra trong lời đồng ý của Ngụy Quân có bao nhiêu phần qua loa lấy lệ.
Thấy Ngụy Quân đồng ý ngay lập tức, Trần Già thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Ta sẽ tìm cơ hội loại trừ sinh lực của Nho gia trước, cố gắng hết sức hại chết Vương Hải trước, tránh để ông ta uy hiếp đến sự an toàn của Ngụy huynh.”
Ngụy Quân giật mình.
Nếu nói đến bồi đao, Ngụy Quân thật sự có lòng tình với Trần Già.
Mặc dù Vương Hải rất mạnh.
Nhưng khi Trần Gia bồi đao đánh chết Quốc sư, thực lực hắn ta còn kém thực lực của Quốc sư một khoảng lớn hơn.
Nếu Trần Già một lòng một dạ muốn bồi đao sau lưng Vương Hải, Ngụy Quân thật sự lo lắng Vương Hải sẽ lật thuyền trong mương.
Vì vậy, Ngụy Quân vội vàng nói: "Trần huynh, xin đừng làm như vậy."
Trần Già nhìn về phía Ngụy Quân với vẻ nghi hoặc.
Ngụy Quân đã đưa ra một loạt lý do thoái thác mà ngay cả bản thân cũng tin.
“Bất luận Nho gia muốn giết Ngụy Quân ta hay không, bọn họ cũng là một phần tử của Đại Càn, bọn họ càng mạnh đồng nghĩa với việc Đại Càn càng mạnh. Chỉ cần Nho gia không phản quốc theo địch, vậy chính là người của Đại Càn chúng ta. Trần huynh, người nước Càn không đánh người nước Càn.”
Giọng điệu của Ngụy Quân vô cùng nghiêm túc.
Hắn thậm chí còn thuyết phục được cả bản thân mình.
Nhưng không thuyết phục được Trần Già.
Trần Già nói: "Ngụy huynh, con người huynh quá tốt rồi, huynh không muốn giết Vương Hải nhưng Vương Hải muốn giết huynh. Ở chỗ của Sa Vị, Vương Hải còn luôn kiến nghị Sa Vị đánh đuổi đến cùng với huynh, nhưng vì Sa Vị quá kiêng dè huynh nên đã chủ động ngừng sự công kích đối với huynh.”
Ngụy Quân: "..."
Cái đệch!
Sư phụ thật là tự mãn.
Sao không nghe lời Vương Hải?
Có điều Vương Hải thực sự là một chiến hữu tốt.
Toàn bộ Nho gia đều là huynh đệ tốt.
Để giúp mình, bọn họ thực sự cố gắng hết sức.
Thiện cảm của Ngụy Quân đối với Nho giáo tăng dần lên.
Sau đó hắn nói với Trần Già: "Trần huynh, cho dù người khác có làm thế nào, ta cũng sẽ không thay đổi quy tắc hành sự của mình. Ta chính là ta, nếu vì người khác mà thay đổi bản thân, chẳng phải ta sẽ trở thành người giống như bọn họ sao? Ta không làm loại người đó.”
Trần Già cung kính nể phục Ngụy Quân.
"Ngụy huynh... cao thượng.”
"Trần huynh... Bạch tiết.”
Trần Già: "???"
Không hiểu lời nói của Ngụy Quân.
Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, chủ động bỏ qua chủ đề này: "Nói tóm lại, Trần huynh, huynh đừng ra tay với Nho gia. Hiện tại Đại Càn đã vô cùng loạn trong giặc ngoài rồi, chúng ta không thể giơ đao với người phe mình nữa, như vậy chỉ có thể khiến người mình đau, kẻ địch vui thôi.”
“Ta hiểu rồi.” Trần Già gật đầu nói: “Nể mặt Ngụy huynh, ta sẽ không ra tay với Vương Hải, hy vọng Nho gia cũng có thể lấy đại cục làm trọng, không làm ra chuyện khiến người mình đau kẻ địch vui vào lúc này.”
Mặc dù trên miệng thì nói như vậy nhưng ý nghĩ thực tế của Trần Già là:
Là một thánh nhân Nho gia, Vương Hải không dễ giết, cũng không thể giết được, Ngụy huynh nói đúng, Đại Càn có thêm một chiến lực cấp thánh nhân là rất quan trọng.
Nhưng Vương Hải không giết được không có nghĩa là những người khác của Nho gia không thể giết.
Nho gia có nhiều người muốn gây bất lợi cho Ngụy huynh như vậy, nếu ta không giết vài người để giết gà dọa khỉ, ngộ nhỡ bọn họ thực sự gây bất lợi cho Ngụy huynh thì sao?
Ngụy huynh cái gì cũng tốt, chỉ là con người quá tốt rồi. Mặc dù thực lực mạnh nhưng tâm phòng bị quá kém.
Quân tử nhường cho Ngụy huynh làm.
Ta làm lưỡi dao sắc bén bí mật bảo vệ Ngụy huynh là được.
Trần Già hạ quyết tâm.
Hắn ta không phải là chính nhân quân tử gì, Đại Phụng Tiên giết phạt quyết đoán, chưa bao giờ nương tay nhân từ.
Theo Trần Già thấy, không giết vài tên đệ tử Nho gia, Nho gia sẽ không biết kính sợ.
Lúc này, Vương Hải, người được Trần Gia và Ngụy Quân thảo luận, xuất hiện ở Thượng Thư phủ Lễ bộ.
Sau đó, ông ta phát hiện ra rằng Vương Thượng thư đã trở thành bán thánh, điều này khiến Vương Hải rất ngạc nhiên.
Cũng khiến Vương Thượng thư có chút thất vọng.
Trước khi ông nội xuất quan, tuyên cáo nguyện vọng tươi đẹp trở thành thánh trước Vương Hải đã vỡ tan rồi.
Thực tế đã chứng minh rằng cho dù hoàn cảnh đất trời đại biến, cường giả đột phá càng dễ dàng hơn, nhưng sự chênh lệch giữa người với người cũng sẽ không thu hẹp lại.
Trước đây, trong số những cường giả Nho gi này, có tư chất thánh nhân chính là Châu Phân Phương và Vương Hải.
Cũng có thể thêm một Ngụy Quân vào.
Mà hiện tại, sau khi điều kiện ngoại tại để đột phá thánh nhân không còn khó như vậy nữa, người thực sự đột phá cảnh giới thánh nhân thực ra cũng vẫn chính là những người vốn có hy vọng đột phá cảnh giới thánh nhân trước đó - Ngụy Quân, Châu Phân Phương và Vương Hải.
Những người khác... không được thì vẫn là không được.
Thiên phú luôn rất quan trọng, đây mà điều khiến người khác đau lòng, bởi vì nỗ lực không thể thay đổi tất cả.
Trở lại vấn đề chính.
Vương Hải đã biết được tất cả những hành động của Ngụy Quân với Nho gia từ Vương Thượng thư.
Sau đó. . .
Vương Hải quỳ xuống tại chỗ.