Thời tới thiên địa đều là Ngụy đảng (4)
"Chuyện này... Sư phụ cũng không đại nhân đại nghĩa như Ngụy Quân.”
Vương Hải không tự chủ mà bôi nhọ thánh nhân Nho gia một chút.
Dù sao thứ sư phụ của ông ta giỏi là lấy lý lẽ thu phục người khác.
Mà Ngụy Quân thậm chí còn chưa đến bước lấy lý lẽ thu phục người.
Dựa vào mị lực nhân cách của mình đã đủ để cảm hóa kẻ địch.
Vương Hải sống nhiều năm như vậy rồi mà cũng chưa từng thấy qua một người quân tử như Ngụy Quân.
Vương Thượng thư rất đồng ý với ý kiến của ông nội mình.
“Ngụy Quân quả thực là một người rất tốt, trong tình huống không biết được lập trường thực sự của Nho gia chúng ta mà hắn vẫn đặc biệt bảo Châu Phân Phương giấu đi thông tin của mình, nói phương pháp thành thánh cho Nho gia chúng ta biết.”
"Chẳng trách Ngụy Quân còn trẻ như vậy mà đã có thể tiến bộ thần tốc. Với những gì Ngụy Quân đã làm, không có ai thích hợp thành thánh nhân hơn hắn nữa.”
"Ông nội, con càng ngày càng chắc chắn rằng sự tồn tại của bản thân Ngụy Quân có thể khiến Nho gia chúng ta vĩ đại một lần nữa.”
Từ trước, Vương Thượng thư và Vương Hải cho rằng Ngụy Quân có thể dẫn dắt Nho gia trở nên vĩ đại một lần nữa.
Hiện tại Vương Thượng thư đã thay đổi suy nghĩ của mình:
Chỉ cần Ngụy Quân còn sống, dựa vào thân phận đệ tử Nho gia của hắn, dựa vào tác phong quân tử có đức độ của hắn, sẽ có thể khiến Nho gia trở nên vĩ đại một lần nữa.
Vương Hải đồng ý với quan điểm của Vương Thượng thư.
Sau đó...
Vương Hải vỗ bàn, trên người xuất hiện sát khí.
"Ngụy Quân tốt như vậy mà vẫn có người muốn hãm hại hắn, thật là đánh chết."
Nghe Vương Hải nói như vậy, Vương Thượng thư vội vàng hỏi: "Ông nội, người tra ra tình hình của tên Sa Vị kia rồi sao?”
Vương Hải lắc đầu.
Đối với ông ta mà nói, Sa Vị quá thần bí rồi.
Cho dù hiện tại ông ta đã thành thánh nhưng lúc đối mặt với Sa Vị, ông ta vẫn cảm thấy thâm sâu khó lường.
"Năm đó sư phụ đã là sự cường đại tuyệt đỉnh của nhân gian rồi, thậm chí ở trên trời cũng chưa chắc có thể có đối thủ. Nhưng cảm giác mà Sa Vị mang lại cho ta còn thâm sâu khó lường hơn cả sư phụ.” Vương Hải nói.
Sức mạnh thực lực của thánh nhân Nho gia năm đó là quét ngang đương thế.
Thậm chí ngay cả thần tiên trên trời cũng không vùng vẫy được.
Dù sao ở thế giới này, trên trời và nhân gian không hoàn toàn ngăn cách.
Mà thánh nhân Nho gia gặp ai thì lại giảng ‘đạo lý’ với người đó.
Nếu không phải là không sợ thần tiên, ông ta cũng không dám ngang ngược như vậy.
Đương nhiên, cuối cùng đã ngang ngược ra chuyện rồi.
Kết quả cuối cùng khắp nơi đều là địch, rất dễ bị vây đánh.
Nếu thánh thân Nho gia có Lục Nguyên Hạo, có lẽ sẽ là kết cục khác.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu là tính cách kia của Lục Nguyên Hạo, cũng đừng mong trở thành thánh nhân.
Theo cảm nhận của Vương Hải, Sa Vị mạnh hơn nhiều so với thánh nhân Nho gia, phán đoán này là đúng.
Mà phán đoán này cũng khiến trong lòng Vương Thượng thư chùng xuống.
"Phiền phức rồi."
"Thật sự phiền phức rồi. Ngụy Quân bị một cường giả như vậy nhắm vào, tính mạng rất đáng lo ngại. Nhưng trong cái rủi có cái may, Sa Vị vô cùng kiêng dè Ngụy Quân, kiêng dè đến mức khiến ta không thể giải thích.” Vương Hải nói: “Mặc dù ta không biết nguyên nhân nhưng Sa Vị vẫn cho cơ hội rồi. Hơn nữa Sa Vị quá mạnh, đối mặt với sự ác ý của ông ta với Ngụy Quân, cho dù chúng ta có lòng giúp đỡ cũng khó có thể thay đổi được gì.”
"Vậy cũng không thể không làm gì chứ?”
“Đương nhiên là không thể.” Vương Hải nói: “Chúng ta tận sức, sau đó nghe thiên mệnh. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để làm những điều tốt nhất có thể cho Ngụy Quân, cho dù chúng ta không thể cứu Ngụy Quân, tin chắc rằng Ngụy Quân cũng sẽ không trách chúng ta, bản thân chúng ta cũng có thể không hổ thẹn với lương tâm.”
Nếu Ngụy Quân biết Vương Hải nghĩ như vậy, chắc chắn rất muốn cảm ơn ông ta, cảm ơn cả nhà ông ta.
Vương Thượng thư - cùng là một thành viên trong gia đình họ Vương, cũng đồng tình với ý kiến của ông nội.
"Ông nội, người nói đúng, chúng ta làm hết sức mình, không thẹn với lương tâm."
"Nói đến Sa Vị, chúng ta thực sự không thể giải quyết được, nhưng Trần Già kia chắc chắn là một mối họa lớn. Tuổi còn trẻ mà tâm tư kín đáo thâm độc, hơn nữa còn đầy ác ý đối với Ngụy Quân."
Khi Vương Hải nói đến Trần Già, giọng điệu đầy vẻ kiêng dè.
"Mặc dù hiện tại thực lực không bằng ta, nhưng tốc độ tiến bộ của hắn ta nhanh hơn ta rất nhiều, hơn nữa ta có thể nhìn ra được Sa Vị rất xem trọng hắn ta. Theo thời gian, tiền đồ của Trần Già không thể giới hạn. Mà hắn ta lại cố ý đối đầu với Ngụy Quân, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết Trần Già.”
"Trần Già? Không phải Trần Già là tông chủ của Trường Sinh tông sao?” Vương Thượng thư sững sờ, sau đó nói: “Ông nội, Trường Sinh tông hiện tại là đồng minh của Đại Càn chúng ta, con có thể lấy danh nghĩa của Đại Càn để hạn chế ác ý của Trần Già đối với Ngụy Quân.”
“Không được, cứ như vậy, thái độ thực sự của chúng ta đối với Ngụy Quân sẽ bị lộ.” Vương Hải lắc đầu nói: “Ta và Trần Già hiện tại đều là người mà Sa Vị bồi dưỡng, về lý nên giúp đỡ nhau, không thể kéo chân nhau, nếu không sẽ dễ bị phát hiện ra trò mèo.”