Để cho Càn đế nâng cao địa vị lịch sử của đàn ông lên rất nhiều (6)
Đại tu hành giả leo đến đỉnh Tu Hành giới, đều là người giết ra từ núi thây biển máu, ai cũng không ngu hơn ai.
Huyễn Nguyệt liếc mắt một cái đã rõ, Thượng Quan Uyển Nhi tuyệt đối không chiến đầu một mình.
Sau lưng nàng còn che dấu hung thủ phía sau màn.
Thậm chí là một đội ngũ.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi do dự.
Cuối cùng nàng ta quyết định che dấu sự tồn tại của Sa Vị, mà dẫn lực chú ý của Huyễn Nguyệt về hướng nàng càng dễ dàng hoài nghi.
“Lúc ta ở trên trời, quan hệ với Thần Hậu cũng không ít.” Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Nàng không nói là chịu sự sai sử của Thần Hậu
Nhưng nàng trả lời như vậy, Huyễn Nguyệt đương nhiên không đoán sang cái khác.
Huyễn Nguyệt gật đầu: “Quả nhiên là Thần Hậu.”
Nàng ta cũng đoán là Thần Hậu.
Dù sao ân oán khúc mắc giữa Nguyên Minh chủ và Thần Hậu giờ đã không phải là bí mật.
Sau khi nội tình của Nguyên Minh chủ sáng tỏ, nếu Thần Hậu vẫn không có hành động gì, thì đó mới là bất hợp lý.
Nguyên Minh chủ muốn giết Thần Hậu, Thần Hậu chắc chắn cũng muốn giết Nguyên Minh chủ
Trong lúc bọn họ đấu tranh, nhất định sẽ rất phấn kích.
Huyên Nguyệt chỉ không ngờ là mình cũng bị cuốn vào.
Hơn nữa, còn có Ô Tôn Hải Đào.
“Thần Hậu muốn ta làm gì?” Huyễn Nguyệt hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi nói: “Nguyên Minh chủ làm khổ Tu Hành giới đã lâu, nếu Huyễn Nguyệt tông chủ có thể đứng ra phản đối Nguyên Minh chủ, đương nhiên có thể nhất hô bách ứng.”
Huyễn Nguyệt không nói gì.
Thượng Quan Uyển Nhi bổ sung: “Thần Hậu đương nhiên không để một mình Huyễn Nguyệt tông chủ đi đối mặt với Nguyên Minh chủ, bây giờ chúng ta chuẩn bị thật đầy đủ, Nguyên Minh chủ chạy trời không khỏi nắng. Dù sao tông chủ ngài cũng biết, Sa lão tổ rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người. Mặt khác, Thần Hậu đồng ý với ngài một việc.”
Nhìn Huyễn Nguyệt, Thượng Quan Uyển Nhi tự chủ trương, giả truyền thần dụ của Thần Hậu: “Thần Hậu hứa, nếu tông chủ chịu đứng ra phản đối Nguyên Minh chủ, chờ sau khi ngài phi thăng lên trời, thần đình sẽ có một chỗ của Huyễn thần.”
Huyễn Nguyệt giật mình.
“Huyễn thần?”
“Đương nhiên, Thần Hậu rất coi trọng tương lai của tông chủ.” Thượng Quan Uyển Nhi há mồm nói bừa ( nguyên văn là chương khẩu tựu lai, há mồm là nói, ý nói người nói chuyện không trải qua suy nghĩ, nói bừa)
Trên thực tế làm gì có chuyện như vậy.
Nhưng không quan trọng.
Lừa Huyễn Nguyệt trước rồi nói sau.
Chờ Huyễn Nguyệt lên trời, với hiểu biết của Thượng Quan Uyển Nhi về Thần Hậu, Thần Hậu cũng sẽ không bỏ qua người có tiềm lực như Huyễn Nguyệt.
Hơn nữa, Huyễn Nguyệt có lên trời được hay không còn chưa biết chừng.
Nếu mà chết giữa lúc vây giết Nguyên Minh chủ, thì càng không cần lo.
Hứa hẹn với người chết thì không cần thực hiện.
Thượng Quan- bậc thầy vẽ bánh- Uyển Nhi hiển nhiên rất am hiểu chuyện này.
Mà Huyễn Nguyệt cũng bị lay động.
Dù sao Thượng Quan Uyển Nhi là tấm da hổ của Thần Hậu.
Huyễn Nguyệt nghiêm nghị: “Huyễn thần hay không, trước giờ ta đều không thèm để ý. Nhưng Sa lão tổ thực sự có huyết hải thâm thù với ta, ta muốn tìm hắn ta báo thù.”
Thượng Quan Uyển Nhi cười khẽ: “Ta tin.”
Mới lạ.
Huyễn Nguyệt lắc đầu: “Không, ngươi không tin, nhưng Âm Thần ngươi có điều không biết, Ô Tôn Hải Đào đã chết.”
Thượng Quan Uyển Nhi sửng sốt.
Chuyện này nàng ta không biết thật.
Huyễn Nguyệt cũng quan sát Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi ngây người, Huyễn Nguyệt nhìn thấy rõ ràng.
Sau đó Huyễn Nguyệt nói tiếp: “Ngay vừa rồi, chân trước Ô Tôn Hải Đào gặp chuyện, chân sau ngươi liền đến gặp ta, còn đưa ra căn cứ chính xác Sa lão tổ là Nguyên Minh chủ ngụy trang.”
Thương Quan Uyển Nhi biến sắc, nhanh chóng giải thích: “Huyễn Nguyệt tông chủ, chuyện này ta không biết, ta có thể thề với trời.”
“Ta biết, ngươi ở phía đối lập với Nguyên Minh chủ Nếu ngươi biết chuyện, có thể sẽ không chọn đến vào lúc này, dù sao chân trước chân sau, dấu vết quá rõ ràng.” Huyễn Nguyệt nói.
Chuyện này Trần Già và Thượng Quan Uyển Nhi quả thật không phối hợp cùng nhau.
Chủ yếu là hai người vô ý phối hợp.
Bọn họ đều tự làm việc của mình.
Suýt nữa thì lật xe rồi.
Cũng may, Huyễn Nguyệt cũng không vì thế mà thay đổi suy nghĩ.
Huyễn Nguyệt nói tiếp: “Quan hệ giữa ta với Ô Tôn Hải Đào, Âm Thần cũng biết rồi.”
Thượng Quan Uyền Nhi gật đầu.
Ô Tôn Hải Đào dù ở Tu Hành giới hay ở Đại Càn đều là một danh nhân.
Dù sao một nữ nhân ham mê cảm giác sung sướng khi làm phú bà, rất khó không nổi danh.
Hơn nữa Ô Tôn Hải Đào còn là sư muội của Huyễn Nguyệt.
Lại càng dễ khiến nàng ta nổi danh.
Nếu không phải Huyễn Nguyệt luôn bao che cho nàng ta, Ô Tôn Hải Đào đã sớm chết tám trăm lần.
Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ đến đây, hơi nghi hoặc.
“Nguyên Minh chủ giết Ô Tôn Hải Đào để làm gì?”
Huyễn Nguyệt nói: “Ta cho sư muội rất nhiều bảo bối, thất phu vôi tội hoài bích có tội, là lỗi của ta.”
Thượng Quan Uyển Nhi: “…”
Nàng rất muốn nói, nếu ngươi không cho Ô Tôn Hải Đào nhiều bảo bối như vậy, sợ là Ô Tôn Hải Đào đã sớm bị người đánh chết rồi.
Ở mặt này này, ngươi làm không sai.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi biết Huyễn Nguyệt và Ô Tôn Hải Đào tỷ muội tình thâm, cho nên không ám nhiều lời.
Nàng chỉ an ủi: “Như vậy càng không thể tha cho Nguyên Minh chủ Nguyên Minh chủ biết rõ tông chủ ngài và Ô Tôn trưởng lão tỷ muội tình thâm, vậy mà còn xuống tay với nàng ấy, đây là không thèm để ngài vào mắt. Ngài xem Nguyên Minh chủ là người một nhà, nhưng trong mắt hắn, rõ ràng không xem ngài là người một nhà.”