Để cho Càn đế nâng cao địa vị lịch sử của đàn ông lên rất nhiều (5)
Sau đó...
“Không, tha mạng, Sa lão tổ dù sao...
Ô Tôn Hải Đào cũng nhận ra thân phận của “Sa lão tổ”.
Đáng tiếc, “Sa lão tổ” không cho nàng ta cơ hội giãy dụa, thậm chí còn không để nàng ta nói xong một câu xin tha.
Ngay sau đó, Ô Tôn Hải Đào đầu thân hai nơi.
“Sa lão tổ” thận trọng nghiền xương Ô Tôn Hải Đào thành tro, tránh cho Huyễn Nguyệt có thủ đoạn thần kỳ gì có thể cứu Ô Tôn Hải Đào sống lại.
Sau đó, hắn lắc mình biến mất.
Ô Tôn Hải Đào là người đầu tiên hắn giết, nhưng cũng không phải người cuối cùng.
Vỏ bọc “Sa lão tổ” này vốn lấy giết người cướp của để nổi tiếng, hơn nữa cực kỳ thần bí, đến vô ảnh đi vô tung, Trần Già vừa vặn mượn vỏ bọc thần bí này, giết thêm vài đệ tử nòng cốt của Liên minh người tu chân, khiến Nguyên Minh chủ đắc tội thêm vài người.
Hại cha, Trần Già rất là chuyên nghiệp.
Lúc Trần Già tiếp tục hành động, ở mật thất tông chủ, Huyễn Thần tông.
Huyễn Nguyệt đột nhiên mở mắt, lông mày nhíu chặt lại.
“Sư muội.. chết rồi?”
“Sa lão tổ?”
“Có chuyện gì vậy?”
Huyễn Nguyệt không biết cụ thể xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, bên dưới có người bẩm báo:
“Tông chủ, Âm Thần cầu kiến.”
“Âm Thần? Thượng Quan Uyển Nhi?”
“Vâng.”
“Mời nàng vào.”
Thượng Quan Uyển Nhi đến chỗ Huyễn Nguyệt, đương nhiên cũng là vì mượn sức Huyễn Nguyệt.
Thật ra nàng còn không biết chuyện Ô Tôn Hải Đào bị “Sa lão tổ” giết.
Nhưng trong những người Sa lão tổ giết trước đó, cũng có cao tầng của Huyễn Thần tông.
Số lượng còn không ít.
Cho nên trong danh sách mượn sức của Thượng Quan Uyển Nhi, tên của Huyễn Nguyệt được ghi đầu.
Sau khi Thượng Quan Uyển Nhi nói với Huyễn Nguyệt “Sa lão tổ” là lớp vỏ bọc của Nguyên Minh chủ, mắt thường cũng có thể thấy Huyễn Nguyệt thất thố.
“Ngươi nói cái gì?” Huyễn Nguyệt tưởng mình nghe lầm.
Thượng Quan Uyển Nhi lặp lại: “Ta có đầy đủ căn cứ chứng ming Sa lão tổ thật ra là Nguyên Minh chủ giả trang.”
Huyễn Nguyệt khiếp sợ nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi hiểu được vì sao Huyễn Nguyệt chấn động như thế.
Lần đầu tiên nàng biết được tin tức này từ Sa Vị, cũng bị chấn động.
Dù sao hai người Nguyên Minh chủ và Sa lão tổ, nhìn thế nào cũng không liên quan đến nhau.
Một người là đại diện cho danh môn đại phái chính thống, Minh Chủ của Liên minh người tu chân.
Một người là nhân vật đại diện cho tán tu, nổi tiếng độc hành hiệp, giết người cướp của.
Hai người nhìn như không liên quan đến nhau, thời điểm có thể liên hệ với nhau cũng không có.
Bây giờ đột nhiên nói bọn họ là cũng một người.
Quả thật rất khó để người khác tin tưởng.
Nhưng mà Thượng Quan Uyển nhi đưa ra bằng chứng.
Phần lớn trong số đó là Sa vị cung cấp cho nàng ta.
Đáng nhắc tới là, chứng cứ Sa Vị đưa cho, lại làm giảm bớt tâm lý sợ hãi của Thượng Quan Uyển Nhi đối với Sa Vị.
Bởi vì phía trước Sa Vị ở trước mặt nàng làm màu giả vờ nước chảy mây trôi, bấm tay tính toán ra Sa lão tổ là do Nguyên Minh chủ ngụy trang, một lần đó đã khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi hoài nghi cuộc đời.
Dù sao người mạnh mẽ như thế, bấm ngón tay cũng tính được chuyện thiên hạ, ai lại đi đấu với cường giả cấp bậc này?
Nhưng mà sau khi Sa vị giao chứng cứ chính xác chứng minh Sa lão tổ là Nguyên Minh chủ đóng giả, nàng mới ý thức được trước đó Sa Vị chỉ là được thổi phổng thôi.
Tính toán ra cái gì, đều là vô nghĩa.
Rõ ràng đã sớm tra được.
Sau đó Thượng Quan Uyển Nhi cũng điều tra một chút.
Tuy Nguyên Minh chủ hành động rất bí ẩn, nhưng nếu thật sự có lòng thì có thể tra ra rất nhiều thứ.
Có chứng cứ Sa Vị giao cho nàng, thêm chứng cứ chính xác Thượng Quan Uyển Nhi tự tra được, đã đủ để chứng minh Sa lão tổ quả thật là Nguyên Minh chủ đóng giả.
Huyễn Nguyệt không thể không tin.
Nàng lắc lắc đầu, sau đó lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, hỏi: “Ngươi nói với ta chuyện này là muốn gì?”
Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên: “Đương nhiên là ảnh hưởng thực lực và địa vị, đạp Nguyên Minh chủ từ địa vị cao xuống, sẽ mang phúc cho rất nhiều người, nhất là ta.”
Cái này thật giống như Vương Thượng thư nói, rất nhiều Nho gia đều muốn đạp Ngụy Quân từ thần đàn xuống.
Tạo ra thần có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của rất nhiều người, đạp đổ thần cũng có thể.
Bởi vì vị trí trống, cần có người đến bổ khuyết.
Thượng Quan Uyển Nhi không che giấu dã tâm của mình.
Huyễn Nguyệt hiểu rõ rồi.
“Một cái Thiên Âm tông còn không thỏa mãn được ngươi?” Huyễn Nguyệt hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi nở nụ cười: “Thiên Âm tông? Đó là món đồ chơi từ kiếp trước của ta mà thôi. Thêm một lần nữa, nếu không có tiến bộ, thì ta không xứng xưng thần.”
“Có lý.”
Huyễn Nguyệt tán đồng quan điểm của Thượng Quan Uyển Nhi.
Âm Thần nên có tham vọng như vậy.
Nếu đường đường là thần linh, chỉ để ý quyền lực của Thiên Âm tông, thì mới thật là tự hạ thấp bản thân.
Nhắm vào Nguyên Minh chủ, là chuyện Thượng Quan Uyển Nhi phải làm.
Huyễn Nguyệt không nghi ngờ.
Nàng chỉ cảm thấy kì quái.
“Sau lưng ngươi còn có ai?”
Lần này đến phiên Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn ra.
Huyễn Nguyệt giải thích: “Chỉ bằng ngươi thì không tra rõ được như vậy. Nguyên Minh chủ là loại nhân vật kiêu hùng thế nào, ta biết ngươi là Âm Thần chuyển thế, nhưng ở nhân gian ngươi cũng không có nhiều nhân thủ để dùng, không thể điều tra Nguyên Minh chủ chi tiết rõ ràng như vậy. Hơn nữa muốn nhằm vào Nguyên Minh chủ, ngươi chưa khôi phục tu vi thì còn xa mới làm được. Nói đi, sau lưng ngươi là ai? Bây giờ là ai làm chủ?”