Để cho Càn đế nâng cao địa vị lịch sử của đàn ông lên rất nhiều (4)
Dù sao Huyễn Nguyệt sau lần nguy hiểm đó, bắt đầu nghịch thiên quật khởi, thậm chí còn không hạ cái tôi xuống với kiểu con trời rõ ràng có thể thanh thành thần như Kiếm Thần Cổ Nguyệt.
Hiển nhiên, lần đó cũng không phải nguy hiểm bình thường, trong đó ẩn chứa cơ duyên cực lớn, và nguy hiểm cũng cực lớn.
Xem ra, cơ duyên là Huyễn Nguyệt, nguy hiểm là Ô Tôn Hải Đào.
Chu Phân Phương cũng không trị hết bệnh, Huyễn Nguyệt và Ô Tôn Hải Đào từ bỏ giãy giụa.
Từ đó về sau, Huyễn Nguyệt càng đối xử tốt với Ô Tôn Hải Đào.
Mà Ô Tôn Hải Đào.. biến thái rồi.
Dù sao thì nhìn sư tỷ không khác mình là bao bây giờ lên như diều gặp gió, trở thành đại tu hành giả đứng đầu.
Mà nàng ta không chỉ bị hủy dung, bị hủy tiền đồ, mà bởi trên mặt có một vết sẹo, ngay cả một nam nhân thích nàng ta cũng không có.
Trước đó nàng ta có người trong lòng, người đó cũng tỏ ra có ý với nàng ta.
Nhưng từ sau khi nàng ta bị hủy dung, người nọ lại không còn tỏ ý gì nữa.
Sau đó địa vị và thực lực của Huyễn Nguyệt tăng lên, vì muốn ôm đùi Huyễn Nguyệt, cũng có người muốn xin cưới Ô Tôn Hải Đào, đi đường tắt xây quan hệ.
Sau đó... chưa đến nửa tháng, Ô Tôn Hải Đào đã tra tấn trượng phu của mình đến chết.
Hơn nữa từ đó về sau, Ô Tôn Hải Đào tìm thấy thú vui làm phú bà, mang theo cảm giác sung sướng khi làm phú bà của mình luyện thành pháp khí bản mạng.
Tóm lại, ở chỗ Ô Tôn Hải Đào, mỹ nam tử ở Tu Hành giới xin nhượng bộ lui binh.
Tuy Ô Tôn Hải Đào biến thái, nhưng chỉ số thông minh của nàng ta thật sự không thấp. Người có bối cảnh cao, nàng ta không chạm vào. Lúc đối mặt với Huyễn Nguyệt cũng không lộ ra chút oán khí.
Vì thế...Ô Tôn Hải Đào vẫn tiêu dao cho đến gờ.
Đại pháp Phú Bà Khoái Hoạt Cầu, vẫn là một truyền thuyết khủng bố trong Tu Hành giới.
Người càng trâu bò hơn Huyễn Nguyệt, Ô Tôn Hải Đào căn bản không đắc tội với bọn họ, bọn họ đương nhiễn sẽ không vì chủ trì công đạo mà đắc tội với Huyễn Nguyệt.
Mà người không trâu bằng Huyễn Nguyệt, bọn họ thật sự không làm gì được Ô Tôn Hải Đào.
Bởi vì Huyễn Nguyệt đối xử với Ô Tôn Hải Đào rất tốt.
Gần như là muốn gì cho nấy.
Bảo bối trên tay Ô Tôn Hải Đào thậm chí đủ để cho nàng cầm cự trước đại tu hành giả đứng đầu một lát.
Trong lúc chiến tranh vệ quốc, Ô Tôn Hải Đào thậm chí còn lăng nhục một thiếu niên tướng quân trong Đại Càn quân.
Sau chuyện đó, Ô Tôn Hải Đào trở về Huyễn Thần tông.
Mặc dù đội quân phẫn nộ, nhưng rốt cuộc không làm gì được Huyễn Nguyệt, cho nên thù này đến giờ còn chưa báo.
Tên của vị thiếu niên tướng quân kia, rất nhiều người đã quên.
Trần Già lại chưa quên.
“Tàng Nam Phong, Tàng huynh, thật có lỗi, lần báo thù này tới hơi muộn.”
Nhìn thấy Ô Tôn Hải Đào xuất hiện trước mặt mình, Trần Già nhỏ giọng độc thoại, ánh mắt đầy sát khí.
Hắn ta biết chuyện xưa xảy ra giữa Huyễn Nguyệt và Ô Tôn Hải Đào, hắn ta cũng biết Ô Tôn Hải Đào là một người đáng thương, nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là, trên người Ô Tôn Hải Đào có nợ máu của người Đại Càn.
Mà Trần Già, là người Đại Càn.
Cho nên, hắn ta sẽ không đi thương hại kẻ địch.
Chỉ biết chĩa dao về phía kẻ địch.
“Ô Tôn Hải Đào, hôm nay là ngày chết của ngươi.”
Trần Già chém xuống một nhát, gió nhẹ mây nhạt, không có chút khói lửa nào.
Nhưng mãi đến lúc xuất hiện trước mặt Ô Tôn Hải Đào, Ô Tôn Hải Đào mới phát hiện sự tồn tại của Trần Già.
Sau đó, trên mặt nàng ta hiện ra vẻ sợ hãi tột độ.
“Không...”
Bây giờ thực lực của Trần Già đã gần bằng đại tu hành giả, lấy thực lực của Ô Tôn Hải Đào, không có sức chống trả.
Ô Tôn Hải Đào dùng pháp khí và thần khí hộ thân mà Huyễn Nguyệt cho nàng ta.
Vô dụng.
Huyễn Nguyệt tự tới, có lẽ không khó để ngăn cản Trần Già, nhưng muốn ngăn Trần Già giết người, cũng không phải dễ như vậy.
Dù sao giết người luôn dễ hơn bảo vệ người.
Huống chi Huyễn Nguyệt cũng không đến, thứ Ô Tôn Hải Đào dùng chỉ là pháp bảo hộ thân mà Huyễn Nguyệt cho nàng ta.
Thế ám sát của Trần Già như trẻ che, pháp bảo hộ thân dưới công kích của Trần Già giống như giấy, đâm một nhát là hỏng.
Mãi đến khi...
“Sa lão tổ” nhíu mày.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy Huyễn Nguyệt.
Đương nhiên chỉ là một huyễn ảnh phân thân của Huyễn Nguyệt.
Hiển nhiên, huyễn ảnh phân thân của Huyễn Nguyệt cũng rất bất ngờ.
Nó ngơ ngác một lát, mới phản ứng lại.
“Nể mặt ta, các hạ tha cho sư muội của ta, thế nào?”
Huyễn Nguyệt nói thẳng.
Tông chủ Huyễn Thần tông, bây giờ ở trong Tu Hành giới thậm chí là toàn bộ thiên hạ đương nhiên có mặt mũi rất lớn.
Đáng tiếc, “Sa lão tổ” không cho Huyễn Nguyệt phần mặt mũi này.
Hắn ta cười ha ha, lớn tiếng nói: “Đa tạ Huyễn Nguyệt tông chủ ban thưởng bảo vật.”
Sau khi để Huyễn Nguyệt biết được thân phận của hắn, “Sa lão tổ” trực tiếp nghiền nát huyễn ảnh phân thân này của Huyễn Huyệt.
Chỉ đơn giản là một cái huyễn ảnh phân thân thôi, không có uy hiếp gì với hắn.
Sức mạnh của huyễn ảnh phân thân này không phải ở chiến lực, mà ở chỗ là phân thân của Huyễn Nguyệt.
Nói như này, chỉ cần nàng ta ra mặt, bất cứ ai muốn ra tay với Ô Tôn Hải Đào, cũng phải nể nàng ta mấy phần mặt mũi.
Đáng tiếc, Trần Già muốn cho nàng ta biết là “Sa lão tổ” ra tay.
Cho nên, Trần Già đánh nát cái huyễn ảnh phân thân này.