Người chơi cao đoan, thay nhau thể hiện thao tác (1)
Nguyên Minh Chủ biết Trần Già là một đứa con bất hiếu.
Là loại giết cha không chút nương tay.
Nguyên Minh Chủ cũng biết Trần Già là một kẻ lừa gạt.
Là loại lừa người không đền mạng.
Nhưng trùng hợp ở chỗ, Nguyên Minh Chủ còn biết thân phận của Trần Già.
Hắn biết Trần Già là nội gián của Đại Càn.
Cho nên Thần Hậu tưởng rằng Trần Già là người một nhà, là đồ tử đồ tôn của nàng.
Nhưng Nguyên Minh Chủ lại biết, Trần Già thật sự có khả năng đem sư tổ mẫu Thần Hậu này đi nghiền xương thành tro.
Không, Nguyên Minh Chủ khẳng định, Trần Già khẳng định đứng ở vị trí đối lập với Thần Hậu.
Bởi vì Thần Hậu là kẻ địch của Đại Càn.
Cho nên phó thác chuyện báo thù Thần Hậu cho Trần Già, Nguyên Minh Chủ rất yên tâm.
Những chuyện khác có thể không tin tưởng Trần Già, riêng chuyện này, có thể tin tưởng Trần Già.
Nghĩ đến đây, Nguyên Minh Chủ còn cố ý diễn một tuồng kịch.
Thần hồn của hắn nhẹ nhàng bay ra từ trong cơ thể Trần Già, trước tiên là ánh mắt phức tạp nhìn hư ảnh của Thần Hậu một cái, sau đó là ánh mắt tràn ngập ác độc nguyền rủa dừng trên người Trần Già.
"Không ngờ Đinh Nguyên ta tung hoành một đời mà lại chết ở trên tay loại người lưỡng lự như ngươi."
Trần Già mỉm cười, một tay đỡ ngực, hướng về phía hư ảnh Thần Hậu giữa không trung, hơi hơi cúi người thể hiện kính ý.
Sau đó mới nói với Nguyên Minh Chủ: "Minh Chủ quả thật là kiêu hùng một kiếp, có điều thế đạo này chính là như thế, càng là loại nhân vật lớn một tay che trời, thì càng dễ dàng chết trong tay của những nhân vật vô danh tiểu tốt."
"Nói rất đúng."
Ánh mắt của Thần Hậu nhìn về phía Trần Già càng thêm tán thưởng.
"Lão Đinh, trước đây ngươi đấu không lại ta, hiện tại ngay cả đồ tử đồ tôn của ta, ngươi cũng đấu không lại. Năm đó khi ngươi bại ở trong tay ta, thực lực cũng mạnh hơn ta. Lão Đinh, ngươi đến bây giờ vẫn chưa ý thức được vấn đề của mình."
Thần Hậu từng câu nói đều như đao, đâm vào trong người từng là người yêu của mình.
"Vấn đề lớn nhất của căn bản không phải thực lực, mà là không có đầu óc."
Trần Già trực tiếp “hay lắm”.
Lần đầu tiên hắn nghe người ta nói Nguyên Minh Chủ không có đầu óc.
Trong cảm nhận của hắn, Nguyên Minh Chủ gần như là người thông minh nhất thiên hạ.
Hắn là nội gián cũng tung hoành nửa đời, chưa bao giờ lộ tẩy.
Chỉ thất thủ một lần trên tay Nguyên Minh Chủ.
Hiện tại ngay cả Thần Hậu cũng không nhìn thấy được căn nguyên của hắn.
Cho nên Trần Già vẫn cảm thấy Nguyên Minh Chủ càng ngầu lòi hơn một chút.
Đương nhiên, hiện tại tình thế mạnh hơn người.
Cái mạng nhỏ của Nguyên Minh Chủ rất hiển nhiên là đang nằm trong tay Thần Hậu.
Thần Hậu nói gì chính là cái đó.
Mặc kệ Thần Hậu nói cái gì, Trần Già đều sẽ nói Thần Hậu nói rất đúng, hơn nữa còn ở một bên hô to "666*".
(*)lợi hại
Đối với đánh giá mà Thần Hậu dành cho mình, Nguyên Minh Chủ tất nhiên là phẫn nộ.
Nhưng mà hắn kiểm soát được cảm xúc của mình.
Là một kiêu hùng chân chính, cho dù là đối mặt với đối tượng quyết chí báo thù nhiều năm như vậy của mình, cho dù đã rơi vào chỗ chết, Nguyên Minh Chủ vẫn nói với bản thân, không thể mất đi lý trí.
Mình có thể chết.
Nhưng Thần Hậu cũng không thể sống.
Cho nên. . .
Hắn lạnh giọng nói: "Người phụ nữ vô tri, đắc chí ngông cuồng, ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ có một tên con nít miệng vàng*, là đã đủ để khiến bổn tọa ngủm? Ngươi thực sự nghĩ rằng bổn tọa là thất bại ở trên người của đồ tử đồ tôn ngươi? Quả thực buồn cười."
(*)châm biếm sự thiếu hiểu biết và non nớt của một người
Nghe thấy Nguyên Minh Chủ nói như vậy, hư ảnh của Thần Hậu cũng hơi sững sờ.
Nàng đánh giá chiến trường một chút, sau đó ý thức được lời Nguyên Minh Chủ nói là đúng.
Với thực lực của Trần Già, hẳn vẫn không đủ để tạo ra thương tích cho Nguyên Minh Chủ mới đúng.
Chuyện này là thế nào?
Đây cũng không giống như là bày trận để gài mình.
Thần Hậu rõ ràng có thể nhìn ra được, Nguyên Minh Chủ đã sức cùng lực tận, là thật sự sắp chết rồi.
Làm gì có ai lấy cái chết của mình ra để gài bẫy?
Thần Hậu không tin trong thiên hạ kẻ đại ngốc như vậy.
(Ngụy Quân: Tiểu cô nương đường ngươi đi hẹp rồi)
Ánh mắt nghi hoặc của Thần Hậu dừng ở trên người Trần Già.
Trần Già ngay lập tức lắc đầu.
Phủi sạch mọi trách nhiệm của chính mình.
"Bẩm nương nương, ta là tông chủ Trường Sinh tông đương nhiệm Trần Già, ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tóm lại Phương Thiên Họa Kích của ta một kích vung ra, Nguyên Minh Chủ liền trúng chiêu rồi."
"Ồ?"
Thần Hậu đột nhiên nghĩ tới.
"Vậy chắc là ta biết chuyện gì đang xảy ra rồi."
Thần Hậu cho rằng là Sa Vị đã ra tay.
Nàng không nghĩ đến Ngụy Quân.
"Bất luận như thế nào, Nguyên Minh Chủ là chết ở trên tay ngươi. Trần Già đúng không? Ta đã nhớ kỹ ngươi, không lâu sau sẽ có trọng thưởng."
Thần Hậu biết Trần Già là truyền nhân mà thị nữ của mình đã chọn.
Sau đó lại biết được Trần Già là tông chủ đương nhiệm của Trường Sinh tông.
Nhất thời càng thêm hài lòng đối với Trần Già.
Người một nhà gia cảnh tốt, gia giáo tốt.
"Trần Già, ngươi lấy danh nghĩa bổn hậu, mau chóng hợp nhất Trường Sinh tông thậm chí cả Liên minh người tu chân. Nếu có người không tuân theo, giết không cần hỏi."
Mệnh lệnh của Thần Hậu, khiến cho Trần Già vừa mừng vừa sợ.