Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên (4)
Vì vậy cho dù hắn cảm nhận được mình thật sự đã giết chết Nguyên Minh Chủ, hắn vẫn không dám lơ là khinh suất.
Sự cẩn thận này của hắn đã phát huy tác dụng.
Rất nhanh, Trần Già liền biến đổi sắc mặt.
Ngay sau đó, ánh mắt của Trần Già rơi vào cảnh giằng xé.
"Đáng chết."
"Ngươi. . ."
"Cút ra khỏi đầu của ta."
"Phụng Tiên con trai ta, chấp nhận số phận đi, đây là do ngươi tự tìm."
Lúc này, Ngụy Quân cũng phản ứng lại được.
Hắn tưởng đã xong chuyện bên phía Nguyên Minh Chủ rồi, cho nên căn bản không thèm quan tâm đến diễn biến sau đó.
Đối với tố chất bổ đao của Trần Già, Ngụy Quân trước nay luôn tán thưởng.
Nhưng mà lúc này Ngụy Quân cũng đã phát hiện ra điều bất thường.
Bởi vì Trần Già vẫn chưa liên lạc cho hắn.
Hơn nữa bên trong Nhất Hiệt Thư, tên của Trần Già bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.
Sau khi Nhất Hiệt Thư bị Châu Phân Phương cải tạo, sử dụng linh hồn của người dùng để ràng buộc.
Trừ phi có nguy hiểm khiến hồn bay phách tán, nếu không Nhất Hiệt Thư sẽ không cảnh báo.
Từ trạng thái trên Nhất Hiệt Thư của Trần Già xem ra, Ngụy Quân ý thức được Trần Già lại lâm vào nguy cơ sinh tử rồi.
Rõ ràng vừa rồi Nguyên Minh Chủ nhìn có vẻ đã bị Trần Già khống chế được.
Ánh mắt của Ngụy Quân chợt lóe lên, nhìn về phía Sa Vị.
"Tên Nguyên Minh Chủ này. . . hình như thật sự có chút tiềm lực?" Ngụy Quân nhíu mày nói.
Sa Vị chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "Đây là Ma đạo công pháp 《 Huyết Thần Kinh 》của thế giới này? Chỉ cần có một giọt máu ở trên, là có thể nhỏ máu trọng sinh? Không, không đúng, không phải 《 Huyết Thần Kinh 》, đã bị Nguyên Minh Chủ cải tạo rồi. Nguyên Minh Chủ đã để lại cho mình một đường lui, phàm như có người giết chết hắn, sẽ bị hắn đảo khách thành chủ, sống lại trong cơ thể của kẻ địch, chết mà sống thay."
Nói tới đây, Sa Vị thì thào tự nói: "Có chút năng lực, là một lối suy nghĩ không tệ, chết mà sống thay, chết mà sống thay. Đáng tiếc rồi, cũng không có tác dụng gì đối với ta."
Sa Vị là một tên có năng lực học hỏi rất mạnh.
Hơn nữa trước nay đều hạ thấp được tư thái, chỉ cần có điều có thể khiến hắn tán thưởng, hắn nguyện học hỏi theo bất kỳ ai, dù cho đối phương yếu hơn mình rất nhiều.
Cách chết mà sống thay của Nguyên Minh Chủ, khiến cho Sa Vị có chút ngỡ ngàng lúc ban đầu.
Nhưng sau đó hắn liền bình tĩnh lại.
Bởi vì hắn ý thức được chiêu này đối với hắn mà nói, là vô dụng.
Bởi vì phóng tầm nhìn về chư thiên vạn giới, người có đủ khả năng giết hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nói rõ ràng hơn một chút, khả năng chỉ có một mình Thiên Đế.
Mà muốn chết rồi sống lại ở trong cơ thể Thiên Đế. . . Là không có khả năng.
Điều kiện tiên quyết của phương pháp này là yêu cầu thần hồn của mình phải ở trên thần hồn của đối phương.
Cấp bậc thần hồn của Nguyên Minh Chủ tất nhiên mạnh hơn so với Trần Già.
Nhưng mà cấp bậc thần hồn của ai có thể mạnh hơn so với Thiên Đế?
Đối mặt với đối thủ không giống nhau, cho nên Sa Vị có học chiêu này cũng vô dụng.
Hắn bình tĩnh trở lại.
Ngụy Quân thì nheo mắt lại.
Hắn đã chuẩn bị xong để ra tay lần nữa rồi.
Nhưng mà hướng phát triển của sự việc, lại vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Từ trên người Trần Già dần hiện ra một chiếc trâm cài.
Đây là một trong những thần khí bảo mệnh mà thị nữ của Thần Hậu để lại cho Trần Già.
Trần Già vốn tưởng rằng chiếc trâm cài là loại pháp khí công kích.
Nhưng mà hắn hoàn toàn không ngờ tới, ngay sau đó, phía trên trâm cài lại xuất hiện một hư ảnh của nữ thần.
Sau khi hư ảnh này của nữ thần xuất hiện, thần hồn của Nguyên Minh Chủ trong phút chốc liền xuất hiện sự buông lỏng, để cho Trần Già nắm giữ quyền chủ động một lần nữa.
Thần hồn của Nguyên Minh Chủ cũng tựa như đã hoàn toàn quên Trần Già.
Sức chú ý của hắn toàn bộ đều đã tập trung vào hư ảnh nữ thần này.
Nữ thần, tất nhiên là Thần Hậu.
Hình ảnh của Thần Hậu nhìn Trần Già một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ.
"Vốn dĩ chỉ là tùy tiện để lại một đường lui, không ngờ tới lại thật sự có bất ngờ như thế này. Ngươi là truyền nhân đời sau của Trường Sinh tông mà bổn hậu đã tạo ra? Không tệ, bổn hậu sẽ có trọng thưởng."
Trần Già không biết Thần Hậu.
Nhưng hắn đã đoán được.
Nhịp tim của Trần Già đã trực tiếp tăng tốc lên gấp đôi.
Đôi lão oan gia Nguyên Minh Chủ và Thần Hậu không ngờ lại đụng phải nhau.
Thần Hậu. . . Xác suất lớn là đứng về phía đối lập của Đại Càn.
Nguyên Minh Chủ. . . đã chết rồi, hơn nữa xem ra sắp sửa bị Thần Hậu nghiền xương thành tro rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Già đánh bạo dùng thần hồn giao tiếp một chút với thần hồn Nguyên Minh Chủ: "Nghĩa phụ, hay là để ta tiếp tục kế thừa y bát của ngươi, ngươi giao lại những tích lũy và bối cảnh bao nămqua của ngươi cho ta, ta có thể lập lời thể, nhất định tiễn nghĩa mẫu xuống dưới bầu bạn với ngươi."
Trần Già thầm nghĩ, làm người vẫn phải có lòng hiểu thảo.
Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên.
Đứa con bất hiếu Trần Già, khiến thần hồn không cam lòng chịu chết như vậy của Nguyên Minh Chủ cắn chặt răng.
"Thành giao!"