Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1553 - Chương 1553. Cha Nợ Con Trả, Đạo Lý Hiển Nhiên (3)

Chương 1553. Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên (3) Chương 1553. Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên (3)

Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên (3)

Hơn nữa, giết chết Nguyên Minh Chủ, mới có thể để cho Sa Vị tập trung vào việc giết chết mình.

Còn không, với năng lực của Nguyên Minh Chủ, Ngụy Quân thật sự lo lắng Sa Vị đảng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Trên thực tế Sa Vị cũng từng lo lắng như vậy.

"Nếu ngươi không ra tay, Nguyên Minh Chủ rất có khả năng trở thành đai hoãn xung đột giữa chúng ta." Sa Vị nói: "Có Nguyên Minh Chủ ở đó, những người mà ta bồi dưỡng rất khó hạ được hắn. Ngay cả Nguyên Minh Chủ cũng không hạ được, thì càng khỏi nói đến việc ra tay với ngươi. Cho nên giữ lại Nguyên Minh Chủ, ngược lại có thể duy trì sự khắc chế giữa chúng ta. Nguyên Minh Chủ đã chết, chúng ta sẽ phải xung đột trực diện rồi."

Ngụy Quân khẽ cười nói: "Đây là mục đích của ta, sư phụ, đến đây, đối đầu trực diện ta đi."

Ngụy Quân thật sự không lừa Sa Vị.

Con đường nhận lấy cái chết của Nguyên Minh Chủ một nửa cũng là vì điều này.

Hai đại lão đánh nhau, ngươi chen ngang không nổi.

Từ xưa đến nay đều là như thế, lão đại và lão nhị đánh nhau, kết quả lão đại lão nhị vẫn chưa bị gì, lão tam đã chết trước rồi.

Hòa Kỳ Chính bày tỏ rất “đệch”.

Vô cùng vui vẻ nhấn dislike.

Nguyên Minh Chủ, phiên bản hình người của Hòa Kỳ Chính ở thế giới này.

Sống quang vinh, chết nghẹn khuất.

Nhưng rất hợp lý.

Muốn trách thì trách hắn quá nhoi.

Hơn nữa sự tồn tại của hắn ảnh hưởng đến Ngụy Quân và Sa Vị.

Cái này giống như là Hán - Hung đánh nhau, kết quả Ô Hoàn cứ đòi chạy tới chen một chân.

Vậy thì Hung Nô tìm cớ trừng trị Ô Hoàn một trận trước, Đại Hán lại lấy danh nghĩa "Cứu viện" phát binh đến Ô Hoàn, triệt để trừng trị cho Ô Hoàn ngoan ngoãn nghe lời, rất hợp lý không phải sao?

Lịch sử đều là như vậy mà ra.

Nguyên Minh Chủ cũng không có thoát khỏi quán tính của lịch sử.

Sa Vị thấy Ngụy Quân chiến ý dạt dào, tính cảnh giác trong lòng đẩy lên mức cao nhất.

Không bình thường, mười phần không bình thường.

Ngụy Quân dường như rất mong chờ hắn ra tay.

"Có âm mưu."

Sa Vị đã nhìn thấu tất cả.

"Nghiệt đồ, ngươi đã chuẩn bị một âm mưu lớn chờ vi sư chủ động dẫm vào cạm bẫy của ngươi."

Ngụy Quân: ". . . Sư phụ, ngươi là người hiểu rõ ta, từ trước tới nay ta đều không dùng âm mưu quỷ kế, ta trước nay đều là thẳng thắn chạm trán chính diện."

Sa Vị cười ha ha: "Ta thì quá hiểu ngươi rồi."

Ngụy Quân mặt đỏ lên.

Lời này quả thật quá sỉ nhục trí tuệ của sư phụ rồi.

Ngụy Quân đổi một cách nói: "Sư phụ, thời đại đang thay đổi, thế giới đang thay đổi, con người cũng đang thay đổi, ngươi cũng không thể cứ mãi dùng con mắt cũ để nhìn vấn đề. Hiện tại chúng ta đều đã thay đổi rồi, ngươi từ một gã trước giờ chèo thuyền không dùng mái chèo chỉ dựa vào sóng đã biến thành lão thâm độc thận trọng dòng chảy, mà ta sau khi đánh chết ngươi, cũng từ người nhiều mưu trí tiến bước nào cũng cố bước ấy biến thành mãng phu tin vào quyền lực tối cao của nắm đấm. Không cần quá đề phòng ta, thật đấy."

Ngụy Quân phải gọi là thật lòng thật ý.

Đáng tiếc. . .

Một lòng thiệt tình đều vứt cho chó.

Sa Vị căn bản không tin một từ nào.

Hắn chỉ khẽ cười nói: "Nghiệt đồ, ngươi cho rằng vi sư tin mấy lời quái quỷ này của ngươi?"

"Được thôi, sư phụ, ta nói thật với ngươi. Thật ra bây giờ ta chính là một cái kệ hoa*, ngươi bất cứ lúc nào đều có thể giết chết ta, thật đấy. Có điều sau khi ta chết, ngươi sẽ chết càng thảm."

(*)có hình thức nhưng không có thực lực

"Không cần uổng phí sức lực nữa, vi sư sẽ không bị thuật che mắt này của ngươi làm cho mơ hồ."

Thời bây giờ, nói thật mà cứ không có người tin.

Mặc dù ở trong mắt Sa Vị, Ngụy Quân quả thật là một kệ hoa.

Dường như hắn bất cứ lúc nào đều có thể giết chết Ngụy Quân.

Thật ra bây giờ muốn giết Ngụy Quân vốn dĩ cũng không khó, Nguyên Minh Chủ đều có thể làm được.

Ngụy Quân hạ lạy cũng cần thời gian, cần cơ thể phối hợp.

Phàm như khống chế được cơ thể của Ngụy Quân, hoặc là giết chết hắn trước khi Ngụy Quân hạ lạy, Ngụy Quân căn bản sẽ không uy hiếp được bọn họ.

Cái này đối với Sa Vị mà nói, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bằng không Ngụy Quân cũng sẽ không ôm hy vọng mong những người khác giết chết mình.

Ngụy Quân muốn giết người khác, không khó.

Người khác muốn giết Ngụy Quân, hiện tại mà nói, cũng không phải rất khó.

Cảm nhận của Sa Vị là đúng.

Đáng tiếc. . .

Hắn không tin vào cảm nhận của mình.

"Bất luận ngươi có âm mưu gì, ta cũng không sẽ trúng chiêu, nghiệt đồ. . . Í?"

Sa Vị nói một nửa, bỗng nhiên í lên một tiếng.

"Không ngờ còn có thể như vậy? Nghiệt đồ, ngươi thất thủ rồi, lại không hoàn toàn thất thủ."

Đồng thời lúc đó.

Trần Già rút Phương Thiên Họa Kích ra từ trong bụng của Nguyên Minh Chủ.

Trên Phương Thiên Họa Kích, máu tươi đầm đìa.

Khí tức sinh mạng của Nguyên Minh Chủ cực kỳ suy yếu.

Nhưng mà Trần Già trước giờ bổ đao luôn dứt khoát linh hoạt, lần này lại không có thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại, trong lòng hắn lại luôn có một dự cảm xấu.

Áp lực mà Nguyên Minh Chủ mang đến cho hắn còn lớn hơn nhiều so với Quốc sư Trần Trường Sinh và Hải Hậu bọn họ.

Thậm chí có thể nói, trong cảm nhận của Trần Già, những người mà trước kia hắn bổ đao chết cộng lại, đều không nguy hiểm bằng Nguyên Minh Chủ.

Trần Già không biết đã có chuyện gì xảy ra bên trong, khiến cho Nguyên Minh Chủ ngay cả một chiêu cũng không đỡ được.

Điều này rất không bình thường.

Bình Luận (0)
Comment