Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên (2)
Ngụy Quân thản nhiên nói: "Nếu hắn là người của sư phụ, ta đương nhiên sẽ không bắt nạt hắn, ta vẫn sẽ nể mặt của sư phụ, nhưng hắn hình như không phải là người của sư phụ."
"Nếu như ngươi đã biết hắn không phải là người của ta, còn xuống tay với hắn làm gì?" Sa Vị hỏi.
Hắn không nghi ngờ Ngụy Quân là ra tay vì Trần Già.
Ngược lại, hắn nghĩ rằng Ngụy Quân là vì Nho gia.
Ngụy Quân cũng nói như vậy.
"Trên tay Nguyên Minh Chủ có quá nhiều nợ máu của Đại Càn, trước kia chuyện của Trấn Tây Vương thành, ta không tính sổ với hắn, chính là muốn để cơ hội giết chết hắn cho những người khác, thế mà bây giờ lại cộng thêm nợ máu của Nho gia."
Ngụy Quân nhìn Sa Vị một cái, trầm giọng nói: "Mặc dù rất nhiều người Nho gia đều không đồng tình với ta, thậm chí còn muốn giết ta. Nhưng mà sư phụ ngươi là người hiểu ta, huynh đệ trong nhà cãi nhau, nhưng đoàn kết chống lại bên ngoài. Bất luận như thế nào, Nho gia không có phản bội Đại Càn thông đồng với địch bán nước, vậy ta sẽ xem bọn hắn là người một nhà. Nguyên Minh Chủ giết quá trớn rồi, ta muốn can thiệp. Còn về chuyện bắt nạt người khác, không công bằng?"
Ngụy Quân nói tới đây, khóe miệng nhếch lên, cười chế nhạo một tiếng: "Ta lại nhớ đến một câu nói mà sư phụ ngươi đã dạy ta —— hủy diệt ngươi, có liên quan gì đến ngươi?"
Sa Vị đã không còn muốn nói gì nữa rồi.
Hắn nhìn Ngụy Quân đang ngồi đó, trong mắt toàn là quá khứ của mình.
Mặc dù tên nghiệt đồ này đem mình phân thành tám mảnh.
Nhưng từ đầu đến cuối Sa Vị không bị lòng mong muốn báo thù làm mờ đôi mắt.
Nếu nhất định phải tìm một người lật đổ vương vị của hắn, vậy người đó là đệ tử đạt được chân truyền của mình, là kết cục hoàn hảo nhất.
Đáng tiếc. . .
Hắn cũng không muốn chấm dứt câu chuyện của mình.
Cho nên, hắn cũng không cam lòng cứ như vậy hạ màn.
Nguyên Minh Chủ cũng không cam lòng như vậy.
Khác nhau là, hắn thật sự có thực lực, dù cho bị Ngụy Quân ngăn cản, vẫn làm cho toàn thế giới nghe được câu chuyện của hắn.
Nguyên Minh Chủ lại không làm được.
"Trước đây ta đã cảm giác Nguyên Minh Chủ sẽ chết ở trong tay Trần Già, chỉ là ta không ngờ đến, phương thức hắn chết ở trong tay Trần Già sẽ do ngươi trợ giúp." Sa Vị lắc đầu nói: "Đây khả năng chính là số trời, kết cục nằm trong dự đoán của ta, nhưng quá trình hoàn toàn vượt quá kiểm soát của ta. Nói ra thì, hình như ngươi không có lạy chết Nguyên Minh Chủ."
Ngụy Quân gật đầu.
Hắn chỉ lạy Nguyên Minh Chủ một cái.
Thật ra không có giết chết Nguyên Minh Chủ.
Nhiều nhất được xem là hạ một câu chú định thân* vào Nguyên Minh Chủ.
(*)bất dộng
Thuận đường còn phá luôn phòng ngự của Nguyên Minh Chủ.
Nhưng mà thật sự tạo ra một kích chí mạng cho Nguyên Minh Chủ, quả thật vẫn là Trần Già.
"Hắn có thể chịu đựng nổi một lạy này của ngươi."
Sa Vị ngẫm nghĩ đôi chút.
"Ta có chút hối hận, có lẽ ở trong trận chiến của hắn và Thần Hậu, ta nên đứng về phía hắn, biết đâu hắn có thể mang đến cho ta bất ngờ lớn hơn nữa." Sa Vị nói.
Một lạy của Thiên Đế , nghiệp lực và nhân quả kinh người đến mức nào, Sa Vị hiểu rất rõ.
Trong thiên hạ, khi Ngụy Quân mang theo sát tâm để lạy, ngoại trừ hắn, tuyệt đối không có nhiều cường giả có thể bị Ngụy Quân lạy mà không chết.
Ngụy Quân chưa từng gặp Thần Hậu, tất nhiên không biết chừng mực của Thần Hậu.
Nhưng hắn cũng nhận định thực lực của Nguyên Minh Chủ.
"Nguyên Minh Chủ quả thật không dễ đối phó, nói đến cùng là do ngươi quá phế."
Giọng điệu của Ngụy Quân đầy vẻ chê bai.
"Nguyên Minh Chủ không phải là ta giết, khẳng định là sự sắp đặt của ngươi. Ngược lại kết quả bị Nguyên Minh Chủ sắp đặt rồi, ngươi cũng không ngại mất mặt."
Sa Vị nở nụ cười: "Chuyện này liên quan gì đến ta? Sư phụ nhận vào cửa, tu hành do mỗi người. Ta dạy dỗ ra một Thiên Đế, đã đủ để chứng minh tất cả, ai có tư cách nghi ngờ mắt nhìn người và năng lực của ta?"
Ngụy Quân: ". . ."
Ta ngầu lòi là ta ngầu lòi.
Ngươi kiêu ngạo cái khỉ gì?
"Hơn nữa nghiệt đồ ngươi cũng đừng chỉ nói ta, phàm như Đại Càn có người khác có thể trị được Nguyên Minh Chủ, ngươi cũng sẽ không tự mình ra tay." Sa Vị nói: "Nói thế nào thì kết quả vẫn vậy, ép đến mức ngươi tự mình ra tay, đã đủ để chứng minh năng lực của Nguyên Minh Chủ rồi, ít nhất ta vẫn chưa đích thân ra tay."
Ngụy Quân là vũ khí hạt nhân nền tảng cho Đại Càn.
Khi cần dùng đến vũ khí hạt nhân, chỉ có thể ý vị là những vũ khí thông thường khác đều đã không làm gì được kẻ địch.
Từ phương diện này mà nói, có thể khiến Ngụy Quân ra tay, Nguyên Minh Chủ hẳn là chết nhắm mắt.
Hắn chết không oan.
Sa Vị nói cũng không sai.
Đại Càn quả thật không có người dám chắc giết chết được Nguyên Minh Chủ, ít nhất trước mắt là vậy.
Cho Trần Già thời gian mười năm, Ngụy Quân tin tưởng Trần Già có thể làm được.
Cho Lục Nguyên Hạo thời gian mười năm, Ngụy Quân cũng tin tưởng Lục Nguyên Hạo có thể làm được.
Nhưng mà như vậy thì quá muộn.
Cũng giống như Nguyên Minh Chủ không muốn tha cho Trần Già trưởng thành vậy.
Ngụy Quân cũng không muốn tha cho hắn tiếp tục trưởng thành hơn.
Giữ Nguyên Minh Chủ lại, cũng không giết chết được hắn, quan trọng nhất là Nguyên Minh Chủ cũng vốn dĩ không muốn giết Ngụy Quân, Nguyên Minh Chủ không phải là loại người khát máu như vậy.
Vậy thì đối với Ngụy Quân mà nói, Nguyên Minh Chủ sống cũng không có ý nghĩa gì.