Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1551 - Chương 1551. Cha Nợ Con Trả, Đạo Lý Hiển Nhiên (1)

Chương 1551. Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên (1) Chương 1551. Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên (1)

Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên (1)

Đối mặt với Nguyên Minh Chủ thần bí khó lường, hắn vốn không cho rằng mình còn có thể tạo ra kỳ tích.

Chỉ là, ngay cả khi không đấu lại, cũng buộc phải sáng gương*.

(*)cho dù biết không thể thắng thì vẫn chiến đấu đến cùng.

Chuẩn xác mà nói, là sáng kích*.

(*)binh khí cổ

Ngụy Quân và Sa Vị đều đã từng nói, hắn dùng Phương Thiên Họa Kích đối phó với Nguyên Minh Chủ sẽ có hiệu quả đáng kinh ngạc.

Mặc dù Trần Già không hiểu lắm, nhưng hắn chuẩn bị thử xem sao.

Nhìn thấy Trần Già bày ra tư thế công kích, ý vị tán thưởng trong mắt của Nguyên Minh Chủ càng đậm hơn.

"Phụng Tiên con ta, lúc ban đầu nhận ngươi làm nghĩa tử, ta là nghiêm túc đấy."

Trần Già trầm giọng nói: "Đừng phí lời, nếu như ngươi là tới giết ta, vậy thì đến đây đi."

"Đáng tiếc, ta vốn dĩ không muốn giết ngươi, nhưng ta đã cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người ngươi. Ta không phải một nhân vật phản diện thiểu năng trong loại tiểu thuyết kia, sẽ cố ý giữ kẻ địch lại, cho hắn thời gian trưởng thành.

(Đạo Tổ: Tiểu tử ngươi đi đường hẹp rồi)

Nguyên Minh Chủ cảm nhận được sức uy hiếp từ trên người Trần Già, cho nên bây giờ hắn muốn Trần Già chết.

Cho dù là ỷ lớn hiếp bé.

Hắn không thèm để ý.

Trần Già nắm chặt Phương Thiên Họa Kích trong tay.

Sau đó, một kích chém ra, tàn phong mãnh liệt, khí thế kinh người, thế mạnh áp đảo. . . Cứ như vậy trực tiếp đâm vào bụng của Nguyên Minh Chủ.

Trần Già trừng to hai mắt.

Nguyên Minh Chủ trừng to hai mắt.

"Ngươi. . ."

"Ta. . ."

Ngụy Quân – người đang xem phát trực tiếp, chậm rãi đứng dậy.

Trước mặt hắn, bất ngờ là hư ảnh của Nguyên Minh Chủ.

Một lạy của Thiên Đế, Nguyên Minh Chủ không chịu đựng nổi.

Đúng vậy, Ngụy Quân vào cuộc rồi.

Chuẩn xác mà nói, Ngụy Quân nổi giận rồi.

"Ngươi thể hiện mẹ ngươi ư?"

Lão tử cực khổ bồi dưỡng cho Nho gia, thế mà ngươi lại tiêu diệt.

Trần Già, kiếp này bổn Thiên Đế xem là bằng hữu, không ngờ ngươi lại muốn giết hắn.

Lão tử không muốn bắt nạt người khác.

Không có nghĩa là không thể bắt nạt người khác.

Bổn Thiên Đế nguyện ý giữ nguyên tắc với các ngươi, là bổn Thiên Đế nhân phẩm tốt.

Bổn Thiên Đế lười phải giữ nguyên tắc với các ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?

Nếu Nguyên Minh Chủ là quân cờ của sư phụ hờ, Ngụy Quân có thể còn thận trọng một chút, dù sao hắn vẫn có sự hiểu ngầm với sư phụ hờ, sẽ không công kích người của đối phương, mỗi bên tự dựa vào bản lĩnh, cạnh tranh công bằng.

Nhưng Nguyên Minh Chủ là một phương độc lập, sư phụ hờ cũng muốn giết hắn.

Vậy Ngụy Quân còn có băn khoăn gì nữa.

Nguyên Minh Chủ không hiểu.

Hắn không biết vì sao mình không đỡ được đòn kích này của Trần Già.

"Ta vẫn chưa hoàn thành câu chuyện của ta. . ."

Nguyên Minh Chủ không cam lòng.

Trần Già cũng rất ngơ ngác.

Hắn cũng không biết mình làm sao mà một kích trúng vào Nguyên Minh Chủ.

Không lẽ mình thật sự là một bất thế kỳ tài về sử dụng Phương Thiên Họa Kích?

Chẳng lẽ lời Ngụy Quân và Sa Vị nói đều là sự thật, hắn dùng Phương Thiên Họa Kích, chuyên môn đâm nghĩa phụ?

Sức công kích tăng lên gấp bội, phòng ngự của nghĩa phụ giảm phân nửa?

Trần Già thật sự không hiểu, hắn vô cùng kinh hoàng.

Nhưng hắn lập tức lại đâm một nhát.

Không cho Nguyên Minh Chủ bất cứ cơ hội nào.

"Nghĩa phụ, ta biết ngươi có rất nhiều câu chuyện, nhưng ta không muốn nghe."

Luận bổ đao, Trần Già là chuyên nghiệp.

Trước nay không nhiều lời.

Ngụy Quân thấy thế, kết thúc phát trực tiếp của Nhất Hiệt Thư, bưng chén trà mà mình vừa mới châm xong.

Đối với cái chết của Nguyên Minh Chủ, Ngụy Quân mười phần bình tĩnh.

Đương nhiên hắn biết Nguyên Minh Chủ có rất nhiều câu chuyện.

Nhưng hắn không có hứng thú.

Bởi vì chết ở trên tay Thiên Đế, có quá nhiều kiêu hùng có câu chuyện.

Có rất nhiều kiêu hùn muốn vượt qua ngọn núi là hắn, để cho toàn thế giới nghe được câu chuyện của bọn họ.

Nhưng bọn hắn đều chết ở trên đường lên núi.

Thiên Đế cũng từng là người leo núi đó.

Khác nhau là, hắn đã lên đến đỉnh núi.

Để cho toàn vũ trụ đều nghe được câu chuyện của hắn.

"Ngươi vậy mà lại ra tay, ta thật sự không ngờ tới."

Sa Vị hiện ra một hư ảnh, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân có chút nghi hoặc.

Sau khi phát hiện Nguyên Minh Chủ không bình thường, hắn lập tức liền ý thức được là Ngụy Quân đã ra tay.

Tuy hắn không biết vì sao Ngụy Quân lại ra tay.

Cho nên hắn muốn đến chỗ Ngụy Quân để hỏi một chút.

Ngụy Quân thưởng thức một ngụm trà, sau đó thản nhiên nói: "Sư phụ, rất lâu trước đây, ngươi đã dạy ta một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Đây là thế giới ngôi thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ, sẽ do ta chứng minh tất cả điều này."

Đây là thế giới ngôi thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ, sẽ do ta chứng minh tất cả điều này.

Nghe câu này từ miệng Ngụy Quân, ánh mắt Sa Vị nhìn về phía Ngụy Quân phút chốc đã thay đổi.

Biến thành ánh mắt tự hào của lão phụ thân khi thấy con trai ngoan của mình đạt được thành quả học tập.

"Ngươi thật sự là tác phẩm hoàn hảo nhất của ta." Sa Vị cảm khái nói.

Hắn cũng giống như Ngụy Quân, vốn dĩ không xem là gì to tát.

Dù sao bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.

Kỳ quái thì kỳ quái.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, hứng thú thúc đẩy, có một số việc làm là làm, thật ra cũng không nhất thiết phải cần một lý do.

Đương nhiên, Sa Vị vẫn bổ sung nói: "Chỉ là có chút bắt nạt người khác."

Bình Luận (0)
Comment