Một thế hệ sẽ già đi, nhưng sẽ luôn có người đang còn trẻ (1)
Thần Hậu gật đầu và nói: "Mối ân oán giữa ta và hắn ta phải được giải quyết.”
“Hãy giải quyết ở thế gian đi.” Sa Vị trực tiếp nói: “Bụi về bụi, đất về đất, nhân quả ở thế gian của Nguyên Minh chủ là quá sâu, đối với thế giới mà nói, hắn ta chết ở trên trời không tốt.”
Thần Hậu do dự một chút, sau đó thở dài một hơi.
Nếu Sa Vị đã mở miệng rồi, lời này nàng ta nhất định phải nghe.
Vì thế...
"Lão Đinh, ngươi đi đường bình an.”
Thần Hậu vẫy tay phải một cái.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Nguyên Minh chủ - tan thành mây khói.
Như thể chưa từng tồn tại.
Hư ảnh của Thần Hậu cũng có chút ngẩn ngơ, tiễn Nguyên Minh chủ đi rồi, điều này cũng mang đến cho nàng ta sự chấn động cực lớn.
"Chủ thượng, ta đi trước."
Nàng ta có chút thất thố, nhưng nàng ta không muốn thất thố trước mặt Sa Vị.
Sa Vị gật đầu nói: "Đi đi."
Sau khi hư ảnh của Thần Hậu biến mất, khóe miệng Sa Vị chậm rãi cong lên.
Thân ảnh Ngụy Quân cũng hiện lên bên cạnh Sa Vị, ánh mắt nhìn về phía Sa Vị có chút phức tạp.
"Sư phụ, người gian lận rồi."
Cùng với giọng nói của Ngụy Quân rơi xuống, có một số chuyện lặng lẽ phát sinh.
Rất lâu rất lâu trước đó.
Nguyên Minh chủ mở mắt ra.
Sau đó...
Một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mặt hắn ta.
"Phu quân, chàng tỉnh rồi? Nào, uống thuốc đi.”
Thần Hậu?
Nguyên Minh chủ mở to hai mắt.
Đợi một chút...
Sao ta lại biến thành bộ dạng lúc còn trẻ rồi?
Sự bài trí của căn phòng này... tại sao lại giống như lúc ta còn trẻ như vậy?
Chẳng lẽ...
Trong khi Nguyên Minh chủ đang mù mịt ngỡ ngàng, hắn ta mơ hồ nảy sinh một phỏng đoán không thiết thực.
"Hiện tại là năm nào?"
"Phu quân, chàng đang nói nhảm gì vậy? Không phải là chàng hối hận khi ở cùng ta đấy chứ?”
Nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần của Thần Hậu, Nguyên Minh chủ đột nhiên cười thành tiếng.
Sau đó, Nguyên Minh chủ cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Tốt.
Rất tốt.
Mọi điều đáng tiếc vẫn chưa xảy ra.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Hắn ta đã từng ảo tượng không biết bao nhiêu lần rằng nếu cuộc đời có thể quay lại, hắn ta nhất định sẽ không sống thành bi kịch nữa.
Hiện tại, cuộc đời thực sự đã quay trở lại rồi.
Nguyên Minh chủ thề rằng hắn ta nhất định phải nắm bắt lấy vận mệnh của chính mình, sống một cuộc sống tuyệt vời hoàn toàn khác.
...
Cùng lúc đó.
Đối mặt với việc Ngụy Quân nghi ngờ mình gian lận, Sa Vị thản nhiên nói: “Nguyên Minh chủ là một hạt giống tốt, ta nghĩ hắn ta nhất định đã từng nghĩ nếu cuộc đời có thể trở lại thì mọi chuyện sẽ khác, ta cho hắn ta một cơ hội làm lại, hy vọng hắn ta có thể mang đến sự ngạc nhiên vui mừng nhất định cho ta.
Ngụy Quân lắc đầu: "Nếu cuộc đời có thể quay lại, Nguyên Minh chủ cũng chỉ là quân lương của sư phụ người.”
Đây chính là Đạo Tổ.
Ông ta sẽ cho ngươi sự tạo hóa to lớn.
Nhưng đồng thời, tất cả những món quà mà Đạo Tổ tặng đều đã sớm được âm thầm dán giá rồi.
Từ xưa đến nay, Đạo Tổ đã tặng ra vô số món quà.
Nhưng người duy nhất có thể ăn quỵt Đạo Tổ, chỉ có Thiên Đế.
…
Ngụy Quân chúc Nguyên Minh chủ may mắn.
Dù bản thân hắn không thấy khả quan lắm.
Dù sao, trên thế giới này người ưu tú như hắn, cho tới nay hắn vẫn chưa gặp được người thứ hai.
Đương nhiên lúc này Ngụy Quân đã quên đi chuyện mình bị người của thế giới này đâm sau lưng rất nhiều lần một cách có chọn lọc.
Chuyện của Thiên Đế có thể gọi là đâm sau lưng sao?
Đó chẳng qua chỉ là dưới sức hấp dẫn của nhân cách Thiên Đế, đã thu hút nhiều chó liếm hơn mà thôi.
Không nói rõ được điều gì.
Căn cứ vào loại ý nghĩ này, Ngụy Quân còn đặc biệt hỏi một câu: “Sư phụ, tu vi hiện tại của người khôi phục nhanh như vậy sao? Đã có thể bắt đầu tạo ra loại nhân vật chính kiểu trùng sinh này rồi?”
Thủ đoạn của Đạo Tổ, Ngụy Quân biết.
Bất cứ khi nào Đạo Tổ nhìn trúng một thiên kiêu nào đó, ông ta có thể trực tiếp tâng bốc ngươi lên trời.
Thao tác điển hình chính là tặng kỳ ngộ.
Những đại năng thông thường tặng kỳ ngộ cũng chỉ là tặng pháp bảo thần công, lợi hại hơn thì tặng chút mỹ nam, mỹ nữ.
Đạo Tổ thì khác.
Đạo Tổ tặng kỳ ngộ, không phải là tặng sự sự trùng sinh thì là tặng hệ thống, hoặc là cho người xuyên không...
Cái gì gọi là Vận Chuyển Chi Thần?
Sự chênh lệch cấp bậc lập tức hiện ra rõ ràng.
Đến bây giờ, Ngụy Quân vẫn nhớ sự vui mừng khôn xiết của Thiên Đế lúc bắt đầu sau khi bị hệ thống quấn chặt, sau đó dưới sự giúp đỡ của cái gọi là hệ thống, thực lực của Thiên Đế cũng tăng vọt.
Cho đến khi Thiên Đế ý thực được hệ thống rác rưởi đó không ổn, hơn nữa Thiên Đế còn coi hệ thống là một công cụ phụ trợ, kết quả dưới sự giúp đỡ của hệ thống, mặc dù thực lực tăng lên nhưng cả người cũng sắp trở thành con rối của hệ thống. Hệ thống bảo làm gì thì phải làm cái đó. Hệ thống phát nhiệm vụ, bắt buộc phải dừng việc của mình lại để đi hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống phát, nếu không sẽ không thể có được lợi ích.
Thế là, Thiên Đế bắt đầu nảy ra một số ý tưởng.
Dù sức mạnh như vậy cho nghịch thiên như thế nào, cũng chỉ là hư ảo.
Sức mạnh dựa vào mình mới là sức mạnh thực thụ.
Vì vậy Thiên Đế tìm cơ hội quả quyết giết chết hệ thống.
Cũng chính lần phản giết đó khiến Thiên Đế chính thức lọt vào danh sách bồi dưỡng chuyên tâm của Đạo Tổ.