Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1562 - Chương 1562. Một Thế Hệ Sẽ Già Đi, Nhưng Sẽ Luôn Có Người Đang Còn Trẻ (2)

Chương 1562. Một thế hệ sẽ già đi, nhưng sẽ luôn có người đang còn trẻ (2) Chương 1562. Một thế hệ sẽ già đi, nhưng sẽ luôn có người đang còn trẻ (2)

Một thế hệ sẽ già đi, nhưng sẽ luôn có người đang còn trẻ (2)

Trong hoàn cảnh thông thường, mặc dù người mà Đạo Tổ đặc biệt xem trọng đều là thiên kiêu tuyệt thế, nhưng cũng không phải tất cả thiên kiêu mà ông ta nhìn trúng đều có thể thông qua khảo nghiệm kỳ ngộ của ông ta.

Mặc dù kỳ ngộ nghịch thiên nhưng càng khảo vấn bản tâm hơn.

Một khi đã mê muội trong kỳ ngộ, trở thành một phần tử trong toàn bộ câu chuyện kỳ ngộ, nếu không thể phá vỡ và bước ra khỏi kỳ ngộ, đối với Đạo Tổ mà nói, đó chính là một lần thử nghiệm thất bại.

Mà ở phương diện này, số lần Đạo Tổ thất bại vượt xa số lần thành công.

Không còn cách nào, đối mặt với những loại kỳ ngộ nghịch thiên như sự trùng sinh, hệ thống, xuyên không này, thiên kiêu có thể giữ được lý trí chủ tâm để suy nghĩ thật sự là rất ít.

Hầu hết thiên kiêu cuối cùng đều sẽ chìm đắm trong câu chuyện mà mình làm nhân vật chính, nhưng lại quên mất rằng từ đầu đến cuối đạo diễn đứng sau hậu trường lúc đầu đã để bọn họ tạo nên loại câu chuyện này vẫn chưa từng lộ diện.

Thiên Đế không quên.

Vì vậy, cuối cùng Thiên Đế đã phản giết hệ thống, hơn nữa sau này trong rất nhiều lần khảo nghiệm kỳ ngộ mà Đạo Tổ tạo ra cho hắn, Thiên Đế đều giữ được chủ tâm, không vì tác động của bên ngoài mà thay đổi, đồng thời còn mặc sức hấp thụ lợi ích mà Đạo Tổ vận chuyển cho hắn, cuối cùng trở thành cường giả đỉnh phong có thể sánh vai với Đạo Tổ.

Ngụy Quân không lạ gì với loại kỳ ngộ này.

Hắn chỉ là có chút nghi hoặc đối với thủ đoạn của Đạo Tổ.

Bởi vì muốn tạo ra loại kỳ ngộ này, phải cần thực lực không nhỏ.

Sư phụ hờ hiện tại khôi phục nhanh như vậy sao?

Sa Vị nhìn Ngụy Quân một cái và nói: “Bạch Khuynh Tâm không nói cho ngươi biết một chuyện sao?”

"Cái gì?"

“Ta không phải đang chiến đấu một mình.” Sa Vị nói.

Ngụy Quân nhíu mày: "Phản đồ của Thiên đình?”

Sa Vị cười hỏi: "Rất thất vọng? Thiên đình do một tay ngươi sáng tạo, dường như cũng không có gì khác so với tiểu Thiên đình mà ngươi lật đổ năm xưa. Chư Thiên Vạn Giới, chẳng qua chính là sự luân hồi, tổ chức nào có thể duy trì được sơ tâm của lúc mới thành lập chứ. Nghiệt đồ, ngươi cũng không ngoại lệ.”

Bách Minh Thư.

"Thất vọng? Điều đó thì không có."

Ngụy Quân lắc lắc đầu, vô cùng bình tĩnh.

"Hậu nhân dần dần biến chất là chuyện bình thường, thậm chí không cần đến hậu nhân, hầu như mỗi đời hoàng đế khai quốc đều sẽ tiến hành đại thanh tẩy với công thần, mặc dù phần lớn nguyên nhân là vì qua cầu rút ván nhưng rất nhiều công thân ỷ vào công lao của mình bắt đầu làm mưa làm gió, biến thành bộ dạng của những người mà mình coi là phản kháng, đây là chuyện vô cùng bình thường, cũng là quy luật tự nhiên trong quá trình phát triển của lịch sử, không phải là thứ nhân lực có thể thay đổi, Thiên Đế cũng không thay đổi được.”

Ngụy Quân nói với vẻ thờ ơ.

Hắn thực sự không coi đó là chuyện gì lớn.

Tổ chức nào có thể chịu đựng được sự khảo nghiệm của thời gian?

Với sự từng trải khi làm người ở hai thế giới của Ngụy Quân, cộng thêm hắn đã khôi phục ký ức của Thiên Đế, hắn cũng chưa từng gặp qua.

Nhưng Ngụy Quân sẽ không vì vậy mà hối hận năm xưa đã thành lập Thiên đình.

Cho dù kết cục đều giống nhau, có thể thay đổi quá trình là có thể thay đổi cuộc đời của vô số người rồi, đó chính là điều có ý nghĩa.

Kết cục của mỗi một người phàm đều là cái chết, nhưng bọn họ đều khao khát sống một cuộc sống tuyệt vời khác nhau trước khi chết.

Cho nên tuyệt đối không thể nói bởi vì kết cục sớm đã đến hồi kết mà hối hận ý nghĩa phấn đấu trước đó.

Cho dù kết cục không như ngươi mong muốn cũng phải ra sức một phen trước khi đi đến hồi kết. Trải qua ba đông bốn hạ, tạm thời chịu đựng một số đau khổ, sau khi tuyết tan sẽ nhìn thấy hoa mai.

Vì vậy, đừng hối hận, đừng chần chừ.

"Những dũng sĩ giết rồng cuối cùng sẽ trở thành ác long nhưng ta còn ở đây. Bọn họ biến thành ác long rồi, ta sẽ lại giết là được.”

Ngụy Quân nhìn Sa Vị, giọng điệu bình thản: “Sư phụ, tại sao người lại cho rằng ta sẽ thất vọng? Nợ máu trên tay của ta còn nhiều hơn của người. Ta có thể tạo ra một cái Thiên đình, cũng có thể chôn vùi một cái Thiên đình. Hơn nữa, ta tuyệt đối không tin tất cả đại tướng của Thiên đình đều phản bội ta. Thậm chí, Thiên đình đều chưa chắc có người phản bội ta, những chuyện này chẳng qua là kế ly gián và thuật che mắt mà sư phu người sử dụng mà thôi. Dù sao sư phụ cũng là sư phụ, người có thủ đoạn phía sau gì đó mà ta không biết thì cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý, không phải sao?”

Ngụy Quân duy trì tâm thái rất thư thái.

Dù sao hắn chết rồi, trực tiếp vô địch.

Nếu không thể vô địch, thì cũng trực tiếp chết rồi, đầu xuôi đuôi lọt.

Nếu đã như vậy thì còn gì phải vướng bận chứ?

Từ xưa đến nay, người ta khó đối mặt nhất chính là chữ ‘tử’.

Ngay cả chết còn không sợ, Ngụy Quân không sợ hãi gì cả.

Đối với loại tâm thái này của Ngụy Quân, Sa Vị vô cùng bội phục.

"Nghiệt đồ, ngươi có tâm thái của cường giả chân chính. Thiên phú của Ẩn Bí còn cao hơn ngươi nhưng cho dù các ngươi đều có được sự dốc lòng dạy bảo của ta, nàng ta cũng không thể đánh bại chúng ta, từ đầu đến cuối luôn kém chúng ta một cấp bậc.”

Bình Luận (0)
Comment