Một thế hệ sẽ già đi, nhưng sẽ luôn có người đang còn trẻ (4)
Nhưng còn chưa đợi Ngụy Quân đánh Đạo Tổ đến phát khóc, Đại Càn đã chịu một thiệt hại nặng trước.
Ngụy Quân vừa trở về kinh thành liền nhận được tin tức của Tô Lang Gia: “Ngụy đại nhân, mau đến Quân bộ.”
Ngụy Quân đến Quân bộ ngay lập tức.
Phát hiện bầu không khí của Quân bộ nặng nề chưa từng có.
Rất nhiều vị tướng quân mà trước đây Ngụy Quân chưa từng gặp cũng bắt đầu lộ diện.
Mà những đại nhân vật trong quân đội tọa trấn ở kinh thành không ai lộ mặt, toàn bộ đều tụ tập về đây.
Trong lòng Ngụy Quân lập tức chùng xuống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Lang Gia báo một tin xấu cho Ngụy Quân: "Ngụy Quân, vừa mới xảy ra một chuyện rất khủng khiếp, đèn sinh mệnh của Cơ soái tắt rồi.”
Ngụy Quân không nói gì nhưng hai tay vô thức run lên.
Đèn sinh mệnh tắt rồi, thường chỉ mang ý nghĩa duy nhất – Người chết rồi.
Cơ soái đã chết?
Mặc dù Cơ soái sớm đã xác nhận thân phận người kế thừa Quân bộ của Tô Lang Gia, nhưng hiện tại Đại Càn không thể tách rời khỏi Cơ soái.
Năng lực quân sự của Tô Lang Gia chưa chắc đã thua Cơ soái nhưng uy danh và lai lịch của Tô Lang Gia ở trong quân đội kém hơn Cơ soái rất nhiều.
Ngay cả tính quyết đoán cũng vậy.
Lúc có một số việc nên quyết là quyết, nên giết là giết, Cơ soái dám đưa ra quyết định, Tô Lang gia thì chưa chắc đã dám. Nếu ông ta dám, ông ta cũng chưa chắc có thể giải quyết được hàng loạt hậu quả phát sinh sau quyết định.
Cơ soái bây giờ đã chết?
“Tin tức có chính xác không?” Ngụy Quân hỏi.
Tô Lang Gia cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ngọn đèn sinh mệnh tắt, khả năng gặp chuyện không may là 90%, nhưng lần này, ngoài Cơ soái ra thì những ngọn đèn sinh mệnh của Tử Long còn có rất nhiều tướng lĩnh khác trong quân đội cũng đều tắt, vì vậy bọn ta hoài nghi ngoài khả năng toàn quân của bọn họ bị tiêu diệt ra, còn có một khả năng đó là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến hoàn toàn mất đi cảm ứng với đèn sinh mệnh. Có thể bọn họ xuất hiện trong vùng cấm địa tuyệt địa nào đó, giống như rời khỏi thế giới này của chúng ta, vì vậy đèn sinh mệnh cũng sẽ không cảm ứng được.”
"Như vậy, còn có hy vọng?"
"Đúng, còn có hy vọng, nhưng chúng ta không thể đi tìm kiếm hy vọng."
Tô Lang Gia không hổ là người tiếp quản mà Cơ soái nhìn trúng, lúc này ông ta đã ổn định được đại cục.
"Trước khi Ngụy đại nhân ngài đến, bọn ta đã suy luận và loại bỏ khả năng toàn quân bị tiêu diệt này, bọn ta nghi ngờ bọn họ rất có thể đã đi lạc vào vùng hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ. Đó chính là khu vực cấm của thần linh, chúng ta không thể mạo hiểm đi ứng cứu bọn họ, bởi vì có khả năng lớn là nếu lực lượng ứng cứu của chúng ta đi vào đó thì tổn thất sẽ càng lớn hơn.”
"Vậy Quân bộ có dự định gì? Che giấu tin tức này?”
Tô Lang Gia lắc đầu nói: "Ngụy đại nhân, không giấu nổi, Cơ soái bọn họ là muốn đi đánh lén Tây Đại Lục, hiện tại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tây Đại Lục không thể không biết, chúng ta không cần ảo tưởng ngây thơ như vậy, đối mặt với hiện thực, phía bên Tây Đại Lục nhất định cũng sẽ lan truyền tin tức. Rất nhanh, tin tức Cơ soái gặp chuyện nhất định sẽ lan truyền khắp đất nước, làm rung động lòng quân. Hôm nay ta gọi Ngụy đại nhân đến đây chính là muốn để Ngụy đại nhân chuẩn bị tâm lý trước, hơn nữa làm tốt công việc trấn an lòng dân. Ngụy đại nhân ngài có uy danh rất cao trong triều đình và nhân dân, lúc cần thiết e rằng ngài phải đích thân ra mặt.”
“Không thể thoái thác.” Ngụy Quân đương nhiên không thể từ chối: “Ta sẽ làm tốt những gì ta cần làm.”
Ngụy Quân nghĩ rằng đây là tin tức tồi tệ nhất mà hắn nhận được hôm nay.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra rằng cục diện đang chuyển biến xấu nhanh chóng.
Bởi vì ngay sau đó Đại Càn lại phải chịu thêm một thiệt hại nặng nề.
"Ngụy Quân, ta nói cho ngươi một chuyện."
Người nói là Công chúa Minh Châu.
"Có chuyện gì vậy?"
Công chúa Minh Châu cười khổ nói: "Thượng Quan Thừa tướng – không giữ được rồi.”
“Là ý gì vậy?” Ngụy Quân cau mày: “Công chúa, trong lúc Đại Càn không ổn định, không thể không có Thượng Quan Thừa tướng chủ trì đại cục. Thượng Quan Thừa tướng có thể lui nhưng không nên là lúc này, chí ít phải tìm một thời cơ ổn định.”
Ngụy Quân chưa bao giờ nghĩ đến việc để cho Thượng Quan Thừa tướng luôn chấp quản Đại Càn.
Đó không phải là chuyện tốt đối với Đại Càn, đối với Thượng Quan Thừa tướng cũng chưa chắc đã là chuyện tốt gì.
Nhưng hiện tại, Thượng Quan Thừa tướng không thể rút lui.
Bởi vì Đại Càn hiện tại là một cục diện rối rắm.
Đột nhiên nâng đỡ một tướng mới lên vị, không có thời gian để tướng mới chải vuốt cục diện.
Đại Càn hiện tại thiếu thời gian.
Vì vậy, dù Ngụy Quân biết Thượng Quan Thừa tướng đang gặp phiền phức, nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ để Thượng Quan Thừa tướng rút lui.
Đáng tiếc...
Công chúa Minh Châu bất lực nói: "Đương nhiên ta biết Thượng Quan Thừa tướng không thể rút lui vào lúc này, nhưng tình thế mạnh hơn người, không thể giữ nổi ông ta rồi.”
"Có ý gì vậy?"
"Thừa tướng, dưới một người trên vạn người, vốn là vị trí khiến người khác ngưỡng mộ nhất cũng là vị trí khiến người khác thù hận nhất, Thượng Quan Thừa tướng có thể gọi là kẻ thù khắp thiên hạ. Mà căn cơ của bản thân ông ta cũng xuất hiện vấn đề, vì vậy ông ta nhất định phải xuống đài. Sự việc trước đó ngươi đã biết rồi, hiện tại lại xảy ra một số chuyện rất rắc rối.” Công chúa Minh Châu nói.