Một thế hệ sẽ già đi, nhưng sẽ luôn có người đang còn trẻ (5)
"Chuyện rắc rối gì?"
Công chúa Minh Châu đưa cho Ngụy Quân một tập tài liệu.
Sau khi Ngụy Quân đọc xong, sắc mặt trực tiếp đen thành than.
"Rác rưởi!"
Công chúa Minh Châu lắc đầu nói: "Tây Đại Lục đã tốn nhiều công sức, cái giá phải trả cũng không nhỏ, đưa ra một cái giá khiến gia tộc Thượng Quan không thể từ chối. Loại thế gia như gia tộc Thượng Quan cũng không coi quốc gia là tín ngưỡng gì, cộng thêm những năm nay Thượng Quan Thừa tướng không mưu cầu quá nhiều lợi ích cho gia tộc, vì vậy cuối cùng – bọn họ làm phản rồi.”
Đúng vậy, làm phản rồi.
Một thế gia gần ngàn năm, hào tộc Giang Nam, nhảy vào vòng tay của Tây Đại Lục.
Chứng cớ vô cùng xác thực.
Hơn nữa ngày mai, chuyện này sẽ được lan truyền khắp thiên hạ.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi loại chuyện này xảy ra, có loại người như vậy cũng rất bình thường, các triều đại cũng đều có không ít.
Nhưng mỗi lần tự mình trải nghiệm, vẫn sẽ cảm thấy kinh tởm từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, những cục phân chuột này thực sự sẽ làm hỏng đại sự.
“Tây Đại Lục có cao nhân.” Công chúa Minh Châu trầm giọng nói.
Ngụy Quân không nói gì.
Hắn biết rằng Thượng Quan Thừa tướng giống như Công chúa Minh Châu đã nói, thực sự không thể giữ được rồi.
Năng lực của Thượng Quan Thừa tướng có mạnh đến đâu cũng không có tác dụng gì.
Gia tộc xuất thân của ông ta đã phản quốc tập thể, có được sự tiếp đãi trọng hậu của Tây Đại Lục, có được đãi ngộ đặc biệt của Tây Đại Lục rồi.
Dù ông ta có tài hoa hơn người, năng lực vượt trội cũng không thể tiếp tục chấp quản Đại Càn nữa.
Người dân cả nước Đại Càn sẽ không đồng tình.
Các quan văn võ trong triều cũng sẽ không đồng ý.
Vào thời điểm như vậy, cố gắng giữ Thượng Quan Thừa tướng chính là tiêu hao thực lực Đại Càn từ bên trong.
Ngụy Quân sẽ không thiếu khôn ngoan như vậy.
Bản thân Thượng Quan Thừa tướng cũng sẽ chủ động từ chức.
Xảy ra loại chuyện này, ông ta cũng không thể tiếp tục coi như không có chuyện gì mà tiếp tục ngồi lại trên tướng vị.
"Cơ soái, Thượng Quan Thừa tướng, tiếp theo chẳng lẽ sẽ đến lượt Lục Khiêm?"
Ngụy Quân vừa nghĩ đến đây, Lục Nguyên Hạo đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Sắc mặt kinh hãi.
Hốc mắt đỏ hoe.
"Ngụy ca, nghĩa phụ xảy ra chuyện rồi, cuộc loạn ở Nam Tân Cương cơ bản đã được điều tra rõ, Giám Sát Tư phía bên đó là do người của gia tộc nghĩa phụ đang làm trò quỷ, nghĩa phụ nằm trong tay người của mình, hơn nữa có đại tu hành giả ra tay, nghĩa phụ hoàn toàn mất liên lạc, đèn sinh mệnh cũng tắt rồi.”
Lại là một ngọn đèn sinh mệnh bị tắt.
Lại là một người bị gia tộc của mình phản bội.
Ngụy Quân day day đầu mình.
Sợ cái gì thì cái đó đến.
Có điều, rất nhanh hắn hít một hơi thật sâu.
Đại trượng phu khó tránh khỏi việc thê không hiền tử bất hiếu, loại chuyện này không kỳ quái.
Một quốc gia có một anh hùng thì có mười kẻ tiểu nhân, một gia tộc sinh ra một vài tên cặn bã cũng rất hợp lý.
Công chúa Minh Châu và Lục Nguyên Hạo đều đang nhìn hắn chằm chằm.
Cục diện thật khó khăn.
Càng là loại này thời điểm, lại càng không thể suy sụp tinh thần.
"Cơ soái, Thượng Quan Thừa tướng và Lục Tư trưởng liên tiếp gặp chuyện, đây chắc chắn là không phải tai nạn, mà là có người cố ý bày bố cục diện nhắm vào bọn họ.” Ngụy Quân trầm giọng nói: “Kẻ địch biết tầm quan trọng của bọn họ đối với Đại Càn, vì vậy giải quyết bọn họ trước. Bọn họ chưa chắc đã an toàn tính mạng nhưng đừng hy vọng có thể trông cậy vào bọn họ trong thời gian ngắn hạn. "
"Vậy thì chúng ta phải làm sao? Ngụy ca, An Toàn Tư không thể thiếu vắng nghĩa phụ được.”
Tâm thái của Lục Nguyên Hạo có chút suy sụp.
Nếu người gặp chuyện là người khác, hắn ta có thể giữ được lý trí.
Nhưng người gặp chuyện là Lục Khiêm, là nghĩa phụ đã nuôi nấng hắn ta trưởng thành.
Lo lắng thì sẽ loạn.
Lục Nguyên Hạo luôn được sao hay vậy, luyện được tính cách vững vàng, thủ đoạn dự phòng mạnh, đây là chuyện tốt. Nhưng không thể tránh khỏi rằng như vậy cũng khiến hắn ta ít có cơ hội trải nghiệm, từ đó dẫn đến thiếu đi một phần đạo tâm.
Xã hội như biển tràn khắp nơi đại loạn, mới lộ ra bản sắc anh hùng.
Hắn ta còn chưa từng nhìn thấy biển cả.
Vì vậy, hắn ta phải trải qua một số sự việc mới có thể từ một cậu bé biến thành một người đàn ông thực thụ.
Tất nhiên Ngụy Quân đã nhìn thấy biển cả.
Hắn vững vàng rồi.
"Không cần hoảng."
Giọng nói của Ngụy Quân mang đến cho Lục Nguyên Hạo sự yên tâm rất lớn.
"Chúng ta vốn cũng không thể vĩnh viễn yên ổn trưởng thành dưới sự che chở của trưởng bối, trước đây là những lão nhân bọn họ che mưa chắn gió cho những người trẻ tuổi như chúng ta, hy vọng đợi sau khi chúng ta trưởng thành thành cây đại thụ cao chọc trời sẽ lại giao ban một cách yên ổn. Nhưng cuồng phong bão táp sẽ không theo kế hoạch của chúng ta, tiểu Béo, đến lúc chúng ta biến thành đại thụ, che mưa chắn gió cho người khác rồi, trời không sập đâu, cho dù thực sự có sập xuống, chúng ta chúng nhất định phải chống đỡ, chống đỡ giống như thế hệ trước vậy.”
Một thế hệ sẽ già đi, nhưng sẽ luôn có người đang còn trẻ.
Sự bình tĩnh của Ngụy Quân đã lây nhiễm cho Lục Nguyên Hạo và Công chúa Minh Châu.
Đương nhiên, Công chúa Minh Châu vốn cũng không phải rất hoảng.
Nàng ta Không giống như Lục Nguyên Hạo, Công chúa Minh Châu đã trải qua cục diện nguy hiểm hơn.