Một thế hệ sẽ già đi, nhưng sẽ luôn có người đang còn trẻ (6)
Công chúa Minh Châu chỉ là có chút bi quan, bởi vì xảy ra nhất nhiều chuyện không nên xảy ra vào thời điểm hiện tại, hơn nữa nàng ta cũng không còn bất kỳ cách nào với những chuyện này, hoàn toàn bị lôi cuốn vào.
Ví dụ, chuyện Thượng Quan Thừa tướng mất chức này.
Tất nhiên, Công chúa Minh Châu biết rằng hiện tại không nên để Thượng Quan Thừa tướng xuống chức vào lúc này, Đại Càn hiện tại không phải là lúc mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, vào lúc này đổi một vị tướng mới lên vị, chỉ có thể mang đến sự rối loạn.
Nhất là khi năng lực của Thượng Quan Thừa tướng rất mạnh, vẫn đang gắng sức chống đỡ, lại càng không thể để cho Thượng Quan Thừa tướng xuống chức.
Nhưng Công chúa Minh Châu không có lựa chọn nào khác, hơn nữa nàng ta còn phải trở thành chủ lực lật đổ của Thượng Quan Thừa tướng.
Bởi vì đại đa số người ủng hộ nàng ta, hiện tại đều phản đối Thượng Quan Thừa tướng.
Nàng ta cũng phải đứng ra phản đối Thượng Quan Thừa tướng.
Nếu không nàng ta sẽ bị những người ủng hộ mình kia vứt bỏ.
Công chúa Minh Châu không hoảng loạn, nàng ta chủ là bi quan, bị những cảm xúc tiêu cực bao phủ.
May mắn thay, nàng ta đã nhìn thấy Ngụy Quân và nghe thấy những lời của Ngụy Quân.
“Ngụy Quân, ngươi cho rằng còn có hy vọng sao?” Công chúa Minh Châu nhìn về phía Ngụy Quân.
Ngụy Quân trầm giọng nói: "Từ trước đến nay, hy vọng luôn là thứ dốc sức làm ra, chúng ta còn chưa nỗ lực, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ."
“Không phải ta không có động lực và mong muốn dốc sức làm, ta chỉ lo lắng chúng ta không ổn định được cục điện.” Công chúa Minh Châu lắc đầu nói: “Từ trước đến nay, người chủ sự thực sự của Đại Càn vẫn luôn là Thương Quan Thừa tướng, Cơ soái và Lục Tư trưởng bọn họ. Bao gồm hoàng huynh của ta, mặc dù trước đây huynh ấy có uy danh rất cao, nhưng Thiết Huyết Cứu Quốc hội chưa từng là chủ lực của Chiến Tranh Vệ Quốc. Hiện tại người thế hệ trước bắt đầu gặp chuyện, dựa vào thế hệ trẻ tuổi như chúng ta, thật sự có thẻ chống đỡ được sao?”
“Điện hạ, lão nhân đều là từ người trẻ tuổi già đi.” Ngụy Quân nghiêm túc nói: “Một thế hệ người mới thắng người cũ, không cần thần thoại lão nhân, cũng không cần tự ti về mình, trước khi chúng ta ngã xuống, chúng ta sẽ tạo ra hy vọng cho người khác. Hơn nữa, trong mắt ta, các ngươi đã rất mạnh rồi.”
Công chúa Minh Châu cười cười: "Mượn lời tốt lành của ngươi, Lục đại nhân, ngươi cũng phấn chấn một chút đi. Đừng luôn xem mình là người của An Toàn Tư, thực ra ngươi cũng đã là hy vọng trong lòng của rất nhiều người Đại Càn rồi.”
Động viên Lục Nguyên Hạo một chút, Công chúa Minh Châu không nói thêm nhiều với Ngụy Quân bọn họ, nàng ta hiện tại cũng có rất nhiều việc phải xử lý.
Sau khi Công chúa Minh Châu rời đi, Ngụy Quân liếc nhìn Lục Nguyên Hạo, phát hiện tâm trạng của tiểu Béo cũng đã ổn định lại, hắn thở phào một hơi.
“Bình tĩnh lại rồi?” Ngụy Quân hỏi.
Lục Nguyên Hạo gật gật đầu.
"Tuy rằng còn rất lo lắng cho nghĩa phụ, nhưng ta tin rằng lão thâm độc như nghĩa phụ sẽ không dễ dàng bị người khác tính kế hãm hại, ta thà tin rằng nghĩa phụ đang câu cá.”
Lo lắng thì sẽ loạn.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lục Nguyên Hạo bắt đầu khôi phục lại niềm tin đối với Lục Khiêm.
Dù gì cũng là người một tay nuôi nấng hắn ta trưởng thành, Lục Nguyên Hạo vẫn có chút hiểu biết về Lục Khiêm.
Lục Khiêm... vốn không phải là người tố gì, thủ lĩnh đặc vụ, là ông tổ chuyên chơi đùa lòng người, nào có dễ dàng bị trúng chiêu như vậy?
Thế cục căng thẳng có lẽ là có.
Kẻ phản đồ có lẽ cũng là có thật.
Bao gồm cả nguy hiểm, cũng có lẽ là sự thật.
Nhưng Lục Khiêm không chống chọi được... không có khả năng lắm.
Ít nhất thì không có khả năng một đòn liền bại trận như vậy.
Nghĩ như vậy, Lục Nguyên Hạo không còn cảm giác như trời sập xuống nữa.
Ngụy Quân nhìn thấy vậy, cũng không bày tỏ ra ý nghĩ thật sự của mình.
Lục Khiêm có chết hay không, Ngụy Quân không biết.
Nhưng Ngụy Quân đoán rằng e rằng tình hình chưa chắc tốt như Lục Nguyên Hạo nghĩ.
Lấy tính mạng của mình đi câu cá... Trừ khi là thực sựu không còn cách nào, nếu không hoàn toàn không nhất thiết phải đi nước cờ mạo hiểm như vậy.
Bởi vì như vậy rất dễ gây ra hiểu lầm và phản ứng dây chuyền.
Chỉ là Ngụy Quân không nói ra suy nghĩ thật của mình, hắn lo lắng rằng nếu mình nói ra, Lục Nguyên Hạo sẽ lập tức đến Nam Tân Cương.
Giống như Công chúa Minh Châu nói, hiện tại Lục Nguyên Hạo thực sự có chút không thể thiếu được.
Trong hoàn cảnh mà thế hệ trẻ phải cáng đáng, ngoại trừ Ngụy Quân, Lục Nguyên Hạo rất có thể là người mang cho mọi người niềm tin nhất lớn nhất.
Vì vậy, ở giai đoạn hiện tại, Lục Nguyên Hạo cũng không thể biến mất.
Lục Khiêm chắc chắn cũng hy vọng rằng đứa trẻ do một tay mình nuôi dưỡng sẽ có thể tỏa sáng rực rỡ khi đối mặt với khó khăn, chứ không phải vĩnh viễn làm tiểu Béo dưới sự che chở của ông ta.
Vì vậy, hãy đối mặt với gió táp đi, thiếu niên.
Thấy Lục Nguyên Hạo đã trấn tĩnh lại bản thân, sau khi nhắn nhủ vài câu, Ngụy Quân liền trực tiếp đi tìm Thượng Quan Thừa tướng.
Quả nhiên, Thượng Quan Thừa tướng đã biết tin tức này trước.
Ông ta dường như đã già đi mười tuổi chỉ sau một đêm.
Nhìn thấy Ngụy Quân xuất hiện, Thượng Quan Thừa tướng cũng không quá kích động, chỉ là rất bình tĩnh gật gật đầu.