Hạo khí trở về trời cao nhưng tấm lòng son chiếu rọi thiên cổ (1)
“Ngụy đại nhân, e rằng sau này ngài phải phí nhiều tâm tư hơn rồi.” Thượng Quan Thừa tướng nói.
Ngụy Quân cau mày.
Ngay khi nhìn thấy Thượng Quan Thừa tướng, Ngụy Quân lại nhìn thấy tử khí hội tụ trên người Thượng Quan Thừa tướng.
Rõ ràng trước đó sau khi nhận được món quà của hoàng thất, Thượng Quan Thừa tướng đã hồi xuân lần thứ hai.
Nhưng hiện tại khí sắc của Thượng Quan Thừa tướng bắt đầu suy giảm giống như trước.
Rất rõ ràng, sự phản bội của gia tộc Thượng Quan đã giáng một đòn rất mạnh với Thượng Quan Thừa tướng.
Thậm chí là sức nặng mà ông ta không thể chịu đựng được.
"Thượng Quan Thừa tướng, không cần tự trách như vậy. Gia tộc Thượng Quan thông đồng với địch bán nước, không liên quan gì đến bản thân ông.”
Thượng Quan Thừa tướng cười khổ nói: "Không liên quan sao? Gia tộc cung dưỡng ta đọc sách, cho ta ăn sung mặc sướng từ nhỏ, chưa từng chịu sự khổ cực của việc đói khổ chiến loạn. Sau này lại mời danh sư đến chỉ dạy cho ta, khiến ta ngay từ đầu đã dẫn trước người khác rất nhiều. Ta có thể có ngày hôm nay, sự ủng hộ và công lao của gia tộc là cực kỳ lớn, sao có thể nói ta và gia tộc Thượng Quan không có liên quan chứ?”
Ngụy Quân không có gì để nói.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Thượng Quan Thừa tướng phải từ chức Thừa tướng của mình sau khi gia tộc Thượng Quan cấu kết với kẻ thù, phản bội tổ quốc.
Gia tộc và cá nhân... không thể tách ra để bàn luận.
Bởi vì ngay cả trong kiếp trước của Ngụy Quân, một khi trong họ hàng thân thuộc có người phạm tội, ba đời cũng không thể tham gia chính sự.
Huống hồ là thời cổ đại khi mối quan hệ huyết thống gia tộc càng thân thiết này.
Thành tựu của Thượng Quan Thừa tướng không thể tách mối quan hệ với gia tộc Thượng Quan.
Sự ưu tú của ông ta, ngoài tài năng và nghị lực của bản thân ông ta, sự giúp đỡ và tài nguyên mà gia tộc Thượng Quan cung cấp chính là nguyên nhân mang tính quyết định.
Những người có xuất thân tốt sẽ thắng ngay từ vạch xuất phát. Nếu bọn họ tự thân còn có tài năng và nghị lực, vậy thì thành công quả thực đơn giản hơn nhiều so với người khác.
Thượng Quan Thừa tướng chính là người xuất thân ngậm thìa vàng, thiên phú tài hoa và nghị lực của bản thân cũng đều ở cấp đỉnh.
Vì vậy, thành công của ổng ta là rất bình thường.
Hiện tại, gia tộc Thương Quan xảy ra chuyện, ông ta nằm không cũng trúng đạn, cũng là rất hợp lý.
Ngụy Quân không thể khuyên điều gì.
Hắn chỉ có thể nói: "Dù thế nào đi nữa, ông cũng không phản bội Đại Càn, cũng không phản bội gia tộc, là gia tộc Thượng Quan đã phản bội ông.”
Thượng Quan Thừa tướng trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: “Ta luôn nghĩ đến một vấn đề, có phải là ta đã quá hà khắc với gia tộc nên mới dẫn đến trong lòng bọn họ nảy sinh bất mãn. Nếu ta có thể thỏa mãn yêu câu của bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ không nhảy vào trong vòng tay của Tây Đại Lục.”
Sự đả kích mà Thượng Quan Thừa tướng chịu đựng quá lớn, đặc biệt là bị đâm sau lưng bởi người thân của mình.
Rõ ràng, ông ta có chút hoài nghi cuộc đời.
Ngụy Quân cau mày nói: "Thượng Quan Thừa tướng, không cần phải ngẫm lại bản thân vì những sai lầm của người khác, người nên ngẫm lại chính là những người phạm lỗi lầm kia. Ông không sai, nếu ông thân là Thừa tướng của Đại Càn lại lấy quốc khí giành tư lợi cho mình thì không cần Tây Đại Lục chiêu hàng gia tộc Thượng Quan, có lẽ Đại Càn cũng đã sớm một mẻ bắt gọn cả gia tộc Thượng Quan rồi.”
Những đạo lý này, bình thường không cần Ngụy Quân nhắc, Thượng Quan Thừa tướng cũng có thể hiểu rõ.
Chỉ là khi sự việc liên quan đến mình, khi tất cả những người thân đều đứng về phía đối lập với mình, ngay cả một người thông minh như Thượng Quan Thừa tướng cũng rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân.
Chiêu chiêu hàng gia tộc Thượng Quan Động này của Tây Đại Lục quả thật có thể gọi là nét bút của thần*.
(*) Nét bút của thần: để chỉ một người đột nhiên nảy ra được một chiến lược thông minh, xuất sắc khi phải đối mặt với một cái gì đó.
Hiệu quả đạt được của chiêu này hoàn toàn có ý nghĩa không thua kém gì đánh thắng một trận chiến cục bộ trên chiến trường.
Ngụy Quân cũng biết những đạo lý dễ hiểu này, chỉ cần cho Thượng Quan Thừa tướng một khoảng thời gian nhất định, tự ông ta hoàn toàn có thể hiểu rõ.
Vì vậy hắn không tiếp tục khuyên nữa mà vào thẳng vấn đề chính: “Thượng Quan Thừa tướng, mặc dù không nỡ nhưng lần này ông chắc chắn sẽ bị gia tộc làm liên lụy rồi."
Thượng Quan Thừa tướng gật đầu, gượng dậy tinh thần.
"Ta biết ý của Ngụy đại nhân, phải chọn một người thích hợp nhất để kế nhiệm vị trí của ta, để Đại Càn tránh khỏi hỗn loạn ở mức độ lớn nhất.”
"Đúng."
Sự bình tĩnh của Thượng Quan Thừa tướng khiến Ngụy Quân có chút khâm phục.
Không phải ai cũng có thể nghĩ cho người kế nhiệm khi họ sắp phải thoái vị.
“Thượng Quan Thừa tướng có lựa chọn sao?” Ngụy Quân hỏi.
Thượng Quan Thừa tướng trầm ngâm một lúc, sau đó đưa ra một lựa chọn khiến Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
"Để Minh Châu làm đi."
Ngụy Quân có chút khó hiểu: "Công chúa Minh Châu? Cô ta làm Thừa tướng?"