Hạo khí trở về trời cao nhưng tấm lòng son chiếu rọi thiên cổ (3)
"Hy vọng là như vậy."
Thượng Quan Thừa tướng không có lòng tin quá lớn.
Nhưng một câu nói của Ngụy Quân đã khiến Thượng Quan Thừa tướng nhận ra một điều:
Vậy mà Ông ta lại quên con trai mình là người như thế nào.
"Thượng Quan Thừa tướng có phải vẫn chưa liên lạc với Tinh Phong, cũng chưa nói cho hắn biết chuyện này?”
Thượng Quan Thừa tướng gật đầu.
Trước mặt Thượng Quan Thừa tướng, Ngụy Quân trực tiếp liên lạc với Thượng Quan Tinh Phong, sau đó nói cho hắn ta biết về việc gia tộc Thượng Quan đã thông đồng với kẻ địch và phản bội đất nước.
Thượng Quan Tinh Phong nghe xong liền choáng váng.
Chuyện này đến quá nhanh.
Hắn ta nhận được một lượng thông tin cực lớn trong một khoảng thời gian ngắn, có chút không phản ứng lại.
Cho đến khi hắn ta nghe thấy Ngụy Quân nói: "Tinh Phong, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, ngươi sắp bị bách tính cả nước châm chọc chỉ trích.”
Thượng Quan Tinh Phong nghe vậy liền lập tức hưng phấn: “Còn có loại chuyện tốt này?”
Thượng Quan Thừa tướng: "..."
Ông ta rất muốn tự tát mình một cái.
Kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai.
Ông ta làm sao có thể quên được điều này?
Chuyện này đối với Thượng Quan Tinh Phong mà nói, thật sự không phải là một chuyện xấu, ngược lại, Thượng Quan Tinh Phong lại vô cùng hưởng thụ.
Quả nhiên...
“Phụ thân, tại sao người không nói trước cho con biết loại chuyện tốt này?” Thượng Quan Tinh Phong bất mãn nói.
Trước đây hắn ta là một trong tứ đại công tử bột kinh thành, chỉ là bị bách tính kinh thành mắng chửi thôi, hắn ta đã cảm thấy rất thoải mái rồi.
Bây giờ bị bách tính cả nước chỉ vào mũi chửi bới...
Cảnh tượng đó thực sự nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Thượng Quan Tinh Phong trực tiếp ngắt liên lạc.
Thượng Quan Thừa tướng... lấy tay che mặt, không muốn gặp người.
"Ngụy đại nhân, coi như trước đó lão phu chưa từng nói gì.”
Kiên quyết không muốn thừa nhận đây là giống của mình.
Vẫn là Thượng Quan Uyển Nhi tốt.
Sẽ không làm ông ta mất mặt.
Mặc dù cảm thấy rất mất mặt nhưng Thượng Quan Thừa tướng cũng cảm thấy yên lòng.
Xem ra cả con trai và con gái đều sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi gia tộc Thượng Quan.
Như vậy là tốt.
Kiếp này, ông ta đã là một trọng thần có vị trí cao rồi, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, ông ta gần như đã làm được hết, không nuối tiếc.
Không thể yêu cầu nhiều hơn.
Vì vậy, nên biết đủ rồi.
"Ngụy Quân? Ngươi cũng ở đây?"
Sự xuất hiện của Công chúa Minh Châu khiến Ngụy Quân có chút bất ngờ.
Nhưng Thượng Quan Thừa tướng lập tức nói: "Là ta gọi Công chúa tới."
Ngụy Quân bừng tỉnh.
"Ngụy đại nhân, ngày đi làm việc của ngài đi, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Công chúa.”
Liên quan đến những thuộc hạ nương nhờ ông ta kia.
Liên quan đến sự sắp xếp những người còn lại của Ngụy đảng.
Liên quan đến việc quốc sách mà triều đình tiếp tục sử dụng sau khi ông ta thoái vị.
Bao gồm cả những điều kiện mà Công chúa Minh Châu phải đáp ứng kia.
Rất nhiều, rất nhiều, ông ta đều phải nói trước với Công chúa Minh Châu.
Nếu không, Đại Càn sẽ gặp những vấn đề lớn hơn.
Mặc dù sắp nghỉ rồi, nhưng Thượng Quan Thừa tướng biết rằng mình không phải là công thành thì rút lui.
Ông ta có ý thức hoàn thành tốt công việc đến ngày cuối cùng còn tại vị.
Ngụy Quân gật đầu với Thượng Quan Thừa tướng và nói: "Nếu Thừa tướng có gì căn dặn cứ gọi ta bất cứ lúc nào.”
“Được, Ngụy Quân, sống cho tốt, ngài rất quan trọng đối với rất nhiều người.” Thượng Quan Thừa tướng nghiêm túc nói.
Ngụy Quân: "..."
Lời này không có cách nào tiếp lời.
Hắn chỉ có thể nở một nụ cười ngượng ngùng và lịch sự.
Sau đó nhanh chóng biến mất.
Ngụy Quân không nhận ra sắp xảy ra điều gì.
Nếu hắn có thể nhạy cảm một chút, có lẽ hắn sẽ không đi nhanh như vậy.
...
Thượng Quan Thừa tướng và Công chúa Minh Châu đã mật đàm một giờ đồng hồ trong phủ Thừa tướng.
Sau đó, Thượng Quan Thừa tướng ra khỏi phủ Thừa tướng, đi về phía Quốc Tử Giám.
Ông ta đi tìm một người không có cảm giác tồn tại gì ở kinh thành.
"Mạnh lão."
"Là ngươi, Thượng Quan Thừa tướng tới làm gì?”
Nhìn thấy Thượng Quan Thừa tướng xuất hiện, sắc mặt Mạnh lão cũng không tốt gì.
Khi Thượng Quan Thừa tướng còn trẻ, thực ra Mạnh lão đã từng chỉ điểm cho ông ta.
Trên thực tế, Mạnh lão có thể gọi là sư phụ của Thượng Quan Thừa tướng.
Tuy nhiên, sau này để lên vị, Thượng Quan Thừa tướng đã dứt khoát đá Nho gia nơi mình xuất thân sang một bên, đứng về phía tiên đế, trở thành người tiên phong phản nho.
Có thể, lịch sử lên vị của Thượng Quan Thừa tướng chính là lịch sử giẫm đạp Nho gia mà bò lên.
Là người thầy nửa mùa của Thượng Quan Thừa tướng, Mạnh lão đương nhiên không thể có tình cảm tốt đẹp nào với Thượng Quan Thừa tướng.
Thượng Quan Thừa tướng quỳ trước Mạnh lão.
"Học trò muốn cầu đạo."
“Ngươi cầu đạo?” Mạnh lão sửng sốt một chút, sau đó giễu cợt: “Ngươi lăn lộn chốn quan trường nhiều năm như vậy, nắm quyền sinh sát trong tay, âm hiểm xảo quyệt, còn nhớ mình là một nho sinh sao?”
Thượng Quan Thừa tướng không nói gì, chỉ giải phóng ra khí tức của mình.
Nho gia, bán thánh.
Hạo Nhiên Chính Khí bao quanh người Thượng Quan Thừa tướng khiến Mạnh lão không nói nên lời.
Ông ta không hiểu.
Với loại phẩm hạnh như Thượng Quan Thừa tướng, lại có thể âm thầm trở thành bán thánh rồi.
Hơn nữa trên con đường bán thánh, còn đi được xa hơn ông ta.
Đúng vậy, Mạnh lão cũng là bán thánh.
Thực ra cũng không phải chỉ có hai người họ.
Sau khi được sư phụ hờ của Ngụy Quân cải tạo, thực lực cường giả của thế giới này tất nhiên đều sẽ được tăng lên trên diện rộng.